Diệp Bắc Minh lẳng lặng nghe Lưu An An trách móc, anh biết mình là kẻ khốn nạn, nếu muốn bù đắp thì tốt nhất nên để cô yên, nhưng anh không muốn mất cô, vốn đã bị mắng là cặn bã rồi, vậy cứ để anh làm kẻ cặn bã cả đời đi.
Nào ngờ nói đến đây Lưu An An khóc, một khi khóc là như nước lũ cuồn cuộn khiến Diệp Bắc Minh luống cuống tay chân.
“An An, anh ngồi đây nghe em mắng, thậm chí đánh anh cũng được, em đừng khóc được không?”
Diệp Bắc Minh muốn lau nước mắt cho cô nhưng cô nghiêng đầu né tránh.
“Tôi không có khóc.”
Sau đó cô nhếch môi cười nhạo, nói:
“Lệ Phương không thích anh, anh cứ bám riết lấy người ta, anh có cảm thấy mình hèn hạ không?”
Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời, cô đã nói tiếp:
“Nhưng tôi còn hèn hơn, tôi lỳ lợm la liếm anh suốt ba năm mặc anh đánh chửi cũng không chịu đi còn gì?”
Diệp Bắc Minh vội quỳ trước mặt cô, nắm chặt tay cô hốt hoảng nói:
“Anh sẽ sửa chữa mà, sau này anh chỉ hèn hạ với em thôi, em chỉ hướng đông anh sẽ không dám đi hướng tây, mỗi ngày anh sẽ ở nhà nội trợ, em muốn làm gì cứ làm, anh sẽ quán xuyến nhà cửa chu toàn.”
Lưu An An nhìn anh, thầm nghĩ không cần đợi sau này, hiện tại anh đã rất hèn rồi, nếu cô chụp tấm hình anh đang quỳ gối đăng lên mạng chắc chắn sẽ tạo nên cơn sóng vô cùng chấn động.
Nhưng dù vậy cô vẫn không muốn tha thứ cho anh, cô đưa tay sờ lên gương mặt mình đã yêu đến ti tiện nhiều năm, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Chúng ta không thể hàn gắn được đâu, con gái của tôi đã chết rồi, tôi không thể vượt qua nỗi đau này, Bắc Minh, mỗi đêm tôi đều mơ thấy con bé, dù tôi khóc lóc cầu xin đến cỡ nào con bé cũng không ở lại với tôi, khi tỉnh lại mặt tôi đều là nước mắt, tôi thật sự đau lắm, Bắc Minh, anh không hiểu được đâu.”
Miệng vết thương tưởng chừng như sắp lành lại, bây giờ bị cô tự tay xé mở khiến máu chảy đầm đìa, toàn thân cô run lên, đôi mắt lộ rõ sự bi thương.
“Bắc Minh, yêu anh thật sự quá đau đớn, tôi không thể chịu được nữa đâu.”
Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, bầu không khí trong phòng lại vô cùng tĩnh mịch.
Diệp Bắc Minh cũng không xin cô cho mình một cơ hội, anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó đứng dậy, buồn bã nói:
“An An anh xin lỗi, anh biết sự ăn năn của mình không đáng một đồng như anh xin thề, anh sẽ luôn ở phía sau bảo vệ em, mặc kệ... em có muốn quay lại với anh hay không.”
Dứt câu anh lặng lẽ rời khỏi nhà của cô.
Lưu An An không tiếp tục trách cứ anh nữa mà nghiêng đầu nhìn màn mưa bên ngoài.
Thời gian sau đó Diệp Bắc Minh không trở về nước mà vẫn làm hàng xóm của Lưu An An, anh giúp cô sửa hàng rào, tỉa cây hoặc cho Pi Pi ăn nhưng tuyệt đối không tỏ ra mình đang theo đuổi cô, điều này khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Mãi cho đến khi nhận được thiệp mời đám cưới của Lệ Phương, cô mới mua vé bay về nước.
Lưu An An về đúng ngày đưa dâu, nhìn Lệ Phương trong bộ váy cưới lộng lẫy, cô nở một nụ cười thật tươi đã lâu không thấy.
“Chị đẹp quá.”
Nghe em gái khen, Lệ Phương cười vô cùng vui vẻ, cô ấy kéo cô đến trước một chàng trai cao ráo đang đứng gần đó, nói:
“Phúc Hoàng, đây là em gái của tôi, cậu thấy con bé xinh không?”
Chàng trai tên Phúc Hoàng đang giúp Lệ Phương trang trí hoa cưới, nghe vậy anh ấy ngẩng đầu lên cười nói:
“Xinh y như chị vậy.”
Sau đó anh ấy đứng dậy, nói:
“Chào em, anh là đối tượng chị em làm mai cho em đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]