Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Lưu An An trở nên cứng đờ khó xử nhìn Lệ Phương, nhưng cô gái vô tư này căn bản không nhìn ra em gái của mình đang lúng túng mà trái lại nhiệt tình gán ghép.

Phúc Hoàng nhìn ra Lưu An An không thoải mái, trong lòng thầm thở dài.

Cô rất hợp khẩu vị của anh ấy, nhưng đáng tiếc người ta không muốn, vì thế đợi Lệ Phương phải đi giậm phấn chuẩn bị chụp hình cưới, anh ấy tiến tới nói:

“Em đừng để lời của Lệ Phương trong lòng, cậu ấy hay bộp chộp thế đấy, sau này nếu em không chê thì nhận thêm một người anh trai là anh đi.”

Thấy Phúc Hoàng cởi mở như thế Lưu An An lập tức thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cô thật sự không muốn yêu đường nữa.

Một tuần sau, hôn lễ diễn ra, nhìn Lệ Phương tươi cười rạng rỡ bên người mình yêu, Lưu An An thật lòng chúc phúc cô ấy, hy vọng cả đời cô ấy đều được hạnh phúc vui vẻ.

Sau hôm nay, có lẽ cô nên tìm một nơi thật xa để đi, chỉ cần cô không liên hệ về nhà nữa Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ không tìm được cô.

“Con khốn! Mày chết đi!”

Lúc tất cả khách khứa họ hàng hai bên đang vui mừng vỗ tay chúc mừng cô dâu chú rể thì đột nhiên một người phụ nữ nấp trong góc tối cầm dao lao về phía Lưu An An.

“Cẩn thận!”

Lưu An An trợn to mắt nhìn người vung dao về phía mình, nhưng một giây sau đó cô một thân hình to lớn chắn trước mặt cô, đỡ cho cô trọn một nhát dao.

“Á!”

Hiện trường vô cùng hoảng loạn, khách khứa tìm cách chạy trốn, bảo vệ nhanh chóng tiến tới khống chế người phụ nữ.

“Chết đi! Con khốn vong ơn bội nghĩa! Mày sẽ không chết được tử tế đâu, mày sẽ bị thiên lôi hà bá truy sát! Tiện nhân!”

Bà Liên vội cho người bịt miệng người phụ nữ kia lại, trong lòng thầm mắng bản thân quá sơ xuất, đáng lẽ bà không nên tha cho bà ta.

Người phụ nữ tấn công Lưu An An không ai khác chính là bà Bích, bà ta đối xử tệ bạc với cô, coi cô là công cụ kiếm tiền nên bị cha mẹ ruột của cô trả thù, hiện tại không cam lòng nhân hôn lễ của Lệ Phương mà mưu đồ giết chết cô.

“Bắc Minh, Bắc Minh anh sao vậy?”

Diệp Bắc Minh trượt dài xuống sàn, anh vịnh chặt bụng, máu tươi xuyên qua kẽ tay của anh mà chảy ra ngoài thấm ướt cả áo sơ mi trắng.

Lưu An An ôm lấy đầu của anh, toàn thân run lên dữ dội, mặt của cô trắng bệch không còn chút máu, nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào gọi tên anh:

“Bắc Minh, anh chờ một chút, xe cứu thương sắp tới rồi, anh sẽ không sao đâu.”

Giờ phút này cô thật sự sợ anh sẽ chết trong lòng mình, cô thường nói hận không thể làm anh chết đi nhưng cô chỉ nói vậy trong lúc tức giận mà thôi.

Hơn ai hết cô muốn anh sống bình an khỏe mạnh chứ không phải toàn thân đầy máu như bây giờ.

Diệp Bắc Minh suy yếu đưa tay lên muốn sờ mặt Lưu An An, cô vội áp mặt của mình xuống chạm vào lòng bàn tay của anh.

Lúc này Diệp Bắc Minh mới thều thào nói:

“An An, vốn dĩ anh đến để nói với em rằng anh đã đi buộc caro, sau này chúng ta sẽ sống cuộc sống hai người, không cần con cái cũng được, nhưng mà... có lẽ không được nữa rồi.”

Lưu An An khóc dữ hơn, thật ra cô đã xiêu lòng trước sự theo đuổi của anh nhưng vẫn không qua được khúc mắc về cái chết của con gái và sự thật về sau không thể sinh con nên không muốn cho hai người cơ hội hàn gắn.

Nhưng thật không ngờ anh lại đi buộc caro, anh vì cô mà đời sau cũng không cần, cô còn cầu gì hơn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.