Chương trước
Chương sau
Lưu An An thầm mắng:

“Cái tên điên này nửa đêm chạy tới dầm mưa trước nhà mình làm gì không biết? Mặc kệ anh ta!”

Sau đó cô nằm xuống ôm Pi Pi nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng lăn lộn mãi cũng không vào giấc ngủ, cuối cùng cô đá chăn ra hậm hức bước xuống lầu, lấy dù rồi đi mở cổng rào.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy cô thì rất vui vẻ, chưa kịp nói gì đã bị cô lôi vào trong nhà tiếp đến đi vào nhà tắm lấy một cái khăn ra quăng lên người anh.

Anh nhận khăn cười nói:

“Lau khăn cũng không có tác dụng, người anh vẫn ướt mà.”

Lưu An An nhếch môi cười nhạo, sau đó đi lên lầu một lát, khi quay lại trên tay cô cầm theo một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.

“Trong nhà chỉ có cái này, anh không mặc được thì chịu ướt đi.”

Trong nhận thức của cô thì Diệp Bắc Minh là người theo chủ nghĩa đàn ông, thấy cô mang váy cho anh mặc chắc chắn sẽ tức giận lắm.

Lưu An An đắc ý đợi đối phương đùng đùng bỏ về thì lại kinh ngạc nhìn thấy anh đang cởi đồ ướt ra, cả quần lót cũng cởi sau đó mặc chiếc váy mà cô đưa vào.

“Anh... anh... anh không biết xấu hổ sao?”

Diệp Bắc Minh cười đáp:

“Mặc đồ của vợ thì có gì mà xấu hổ?”

“Anh...”

Lưu An An không ngờ anh có thể vô liêm sỉ đến trình độ này, nhất thời bị anh chọc cho nghẹn họng không nói được câu nào.

Diệp Bắc Minh cũng không trêu cô nữa mà cầm khăn vừa lau tóc vừa nói:

“Anh nhớ em sợ sấm sét nên chạy qua xem thế nào, em mệt rồi cứ ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh canh chừng cho em.”

Lưu An An không nói gì, cô không hiểu tại sao mỗi một thói quen của cô anh đều biết mà ba năm qua lại liên tục làm cô đau, nếu bảo đây là tình yêu thì xin lỗi cô không chấp nhận được.

“Tùy anh.”

Sau đó Lưu An An bỏ lên lâu, tắt đèn đi ngủ.

Diệp Bắc Minh không cầu gì nhiều chỉ cần có thể ở gần cô thì bị ghẻ lạnh cỡ nào cũng được, thế là anh nằm trên sô pha nhắm mắt ngủ, mưa gió kéo dài đến tận sáng không dứt, thời tiết này rất dễ khiến người ta cảm lạnh.

“Hắt xì.”

Sáng hôm sau Lưu An An vừa xuống lầu đã nghe thấy Diệp Bắc Minh hắc hơi, đã vậy còn chảy nước mũi.

Thấy cô, anh đứng dậy cười nói:

“Anh có nấu bữa sáng cho em để trong bếp, em... hắt xì!”

Chưa nói hết câu đã hắt xì, xem ra bị cảm không nhẹ, Lưu An An lấy thuốc cảm dự phòng của mình ra đưa cho anh, nói:

“Ăn sáng rồi uống đi.”

Diệp Bắc Minh như chú chó nhỏ vẫy đuôi mừng rỡ nhận lấy thuốc, Lưu An An quay mặt đi không lên tiếng.

Được đà, Diệp Bắc Minh mặt dày không chịu đi, mà Lưu An An cũng không đuổi anh đi nữa.

Tối đến, cô nhìn hạt mưa lất phất ngoài sân, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn.

Diệp Bắc Minh pha cho cô một ly trà, lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

Cô nhìn anh, có đôi khi cô tưởng rằng bi kịch xảy ra với mình chỉ là giấc mơ, nhưng thật tiếc nó là sự thật, bị khinh bỉ nhục mạ suốt ba năm còn mất luôn con, từng chuyện đều khiến cô muốn chết quách đi cho xong.

“Diệp Bắc Minh, lúc trước tôi nói không hận anh là giả, tôi hận anh muốn chết, anh đối xử với ai cũng tốt chỉ có tôi là bị cho ra rìa. Hận anh tôi càng hận chính mình, là tôi quá cố chấp đoạn tình cảm này cho nên mới khiến bé con chết...”

Nói đến đây cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt lộ ra sự tức giận, cô nghiến răng nói:

“Ngay vào lúc mất con, tôi đã nghĩ sẽ giết anh sau đó tự sát, ai ngờ phát hiện thân thế của mình. Tôi không nỡ xa cha mẹ anh chị, nếu không anh đã mất mạng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.