Sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, Lưu An An không cách nào chợp mắt được nữa bởi vì bụng của cô lại quặng đau, cô rúc vào một góc tường, thu mình lại, cầm điện thoại nhìn vào số của Diệp Bắc Minh một lúc thật lâu, sau cùng vẫn không kiềm được mà gọi cho anh.
Như mọi khi, chuông đổ lâu thật lâu anh mới bắt máy, giọng điệu mang theo sự thiếu kiên nhẫn hỏi:
“Chuyện gì?”
Lưu An An cắn môi, im lặng một lúc lâu không nói gì, mãi đến khi Diệp Bắc Minh khó chịu nói muốn cúp máy cô mới lên tiếng:
“Bắc Minh, em đau bụng.”
Giọng nói mang theo sự run rẩy nghẹn ngào nghe vô cùng đáng thương, trái tim của Diệp Bắc Minh nẩy lên gấp gáp hỏi:
“Sao lại bị đau bụng, đứa nhỏ phá rốià? Hiện tại cô có thể tự gọi xe cứu thương được không?”
Nhưng giờ phút này cơn đau đã khiến đầu óc của Lưu An An mụ mị, làm gì còn biết cách gọi cứu thương, cô ngã xuống giường lẩm bẩm:
“Em muốn con, em muốn sinh đứa bé ra hu hu...”
Lưu An An khóc nức nở như một đứa trẻ, Diệp Bắc Minh ở đầu dây bên kia nghe mà sốt ruột bèn vội vàng lái xe về nhà.
Điện thoại vẫn chưa tắt, Lưu An An lại nói:
“Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc em đã làm gì sai, em chỉ yêu anh thôi mà. Nếu như anh chỉ yêu em dù một chút thì em đã không khổ sở như bây giờ rồi. Anh ác lắm, em quá mệt mỏi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471556/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.