Diệp Bắc Minh chạy tới ôm Lưu An An đặt lên giường, khuôn mặt trắng bệch của cô phủ đầy nước mắt, anh nhíu mày tức giận hỏi:
“Tại sao không nằm trên giường mà xuống sàn nằm, có biết như vậy sẽ bị bệnh không hả? Còn nữa, sao chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi thế này?”
Chính Diệp Bắc Minh cũng không nhận ra trong giọng điệu trách cứ của mình chứa biết bao sự quan tâm, anh biết cô yêu mình, nhưng không thể vì quá cô đơn mà chỉ mặc mỗi một cái áo như vậy được.
Lưu An An mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang ở trước mặt mình, cô nghẹn ngào nói:
“Bắc Minh, em mệt rồi, hay là đợi khi đứa bé được sinh ra, chúng ta...”
“Không được!”
Diệp Bắc Minh hét lớn không cho cô thốt ra hai chữ “ly hôn“.
“Lưu An An, em nghe cho kỹ đây, trò chơi này tôi là người điều khiển, em không có bất cứ quyền hạn nào để đưa ra quyết định ở đây cả, nghe rõ chưa?”
Ly hôn phải do anh nói, cả đứa bé cũng vậy, hiện tại anh muốn đứa bé chào đời thì cô bắt buộc phải sinh ra cho anh.
Lưu An An cuộn tròn trong ngực Diệp Bắc Minh, có hơi thở quen thuộc quẩn quanh chóp mũi khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Anh đặt cô xuống giường, sau đó gọi bác sĩ tới khám cho cô, nhờ có bác sĩ không bao lâu sau sắc mặt của cô khá hơn nhiều, đôi mắt khẽ nhắm, hơi thở cũng đều đều cho thấy cô không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vào lúc anh đi tắm thì cô gái trên giường đã mở mắt ra, cô nhìn vào hình bóng của anh trong nhà vệ sinh, khóe môi khẽ cong lên.
Hóa ra anh vẫn rất quan tâm đến cô.
Diệp Bắc Minh mặc một chiếc áo tắm dài đi ra thì thấy Lưu An An đang mở to mắt nhìn mình y như con sóc nhỏ đáng yêu, nhất thời tim anh đập loạn một nhịp, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, sao lại bị dáng vẻ này của cô mê hoặc được chứ?
Lưu An An nhìn anh, khẽ nói:
“Thật làm phiền anh quá.”
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười nhạo:
“Tự biết mình phiền thì cẩn thận vào, nếu cô hy vọng đứa bé chết non vì sự chủ quan của mình thì sau này đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Lưu An An cụp mắt, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ấm ức, cô cũng không muốn làm phiền anh, nhưng lúc đó cô vừa đau vừa sợ mất con, theo bản năng muốn tìm kiếm sự an ủi từ anh mà thôi.
Nhưng hiện giờ đứa nhỏ không sao, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Diệp Bắc Minh trèo lên giường đưa lưng về phía cô, cả hai chìm vào trong khoảng không yên tĩnh đến lạ thường.
Lưu An An ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đợi đứa bé hoàn toàn ổn định mới đến đoàn làm phim, hiện giờ ai cũng biết cô mang thai rồi nên ánh mắt nhìn về phía cô hoàn toàn thay đổi, người ghét cô càng thêm ghét cô, người đứng trung lập lại chuyển qua không thích cô luôn.
Lưu An An cũng không quan tâm, chỉ cần mau chóng hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi là được, đoán chừng đây sẽ là bộ phim cuối cùng trong năm nay của cô.
Hôm nay không thấy Lệ Phương đến, Lưu An An thở phào nhẹ nhõm, cô không biết cô ấy nhiệt tình thật hay giả vờ, nhưng hiển nhiên cô không muốn dây dưa gì với cô ấy cả.
Lần này Lưu An An diễn cảnh ngã xuống nước, đối diễn với cô chính là Quỳnh Lam.
Cô cảnh giác nhìn cô ta, sợ cô ta lại động tay động chân gì đó hại mình.
Quỳnh Lam thấy cô như vậy bật cười thành tiếng, nói:
“Đừng căng thẳng, hôm nay tôi sẽ hoàn thành tốt vai diễn của mình.”
Bùm.
Dứt câu Quỳnh Lam đã đẩ Lưu An An xuống hồ nước lạnh lẽo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]