Xe chạy được một đoạn, Lưu An An bị đánh thức bởi cơn đau quặng ở bụng, có lẽ đứa nhỏ cũng đang kháng nghị cha của nó quá lạnh nhạt vô tình, nó muốn được cảm nhận tình thương của cha đấy.
“Thức rồi à? Không phải chị nói chứ gặp phải chuyện hôm nay em nên đến tìm chị chứ không phải trốn trong xe khóc, tên Diệp Bắc Minh đó cũng thật là, rõ ràng biết em cũng đang ở đoàn phim mà một hai cứ lướt qua em đến tìm người trong lòng của mình, anh ta thật sự không coi em ra gì cả, càng nghĩ càng tức chết chị.”
Lưu An An ngồi ở ghế sau nghe những lời Huệ Lan nói như dao nhọn đâm vào tim, sắc mặt cũng dần trái nhợt, mồ hôi túa ra đầy trán lăn dài xuống gò má rồi chạy thẳng đến cằm. Tuy nhiên một lúc sau cơn đau này cũng qua đi, cô thở phào nhẹ nhõm, cô biết cái thai này rất không ổn định, thường xuyên đau bụng là bình thường, chỉ cần cô cố chịu đựng đến ngày đứa bé được sinh ra thôi.
Có lẽ đến lúc đó Diệp Bắc Minh sẽ niệm tình đứa nhỏ mà buông bỏ ong bướm bên ngoài để trở về với gia đình.
Không bao lâu sau Lưu An An cũng trở về phòng, cô tưởng tượng ra cảnh Diệp Bắc Minh về trễ sẽ cằn nhằn cô, trách cô không lo cho mình và con, không biết gọi điện thoại cho anh để báo bình an.
Tóm lại đối với cô mà nói đây đều là những câu chứa đây sự quan tâm.
Tuy nhiên tất cả cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471555/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.