Diệp Bắc Minh giật giật thái dương, cố nhịn xuống không nổi nóng với ánh trăng sáng của mình, vốn dĩ tính cách thẳng thắn của Lệ Phương là thứ anh thích nhất, bây giờ lại cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, so với cái miệng hay nói móc của Lưu An An, khả năng gây sát thương trong lời nói của cô ấy cũng rất cao.
Không những thẳng thắn từ chối anh xong, Lê Phương còn nhăn mặt tức giận nói:
“Rõ ràng em đã nói mình có người thương rồi mà anh cứ không tin, nói cho anh biết, mới hôm qua em vừa theo đuổi được người rồi, đoán chừng tháng sau sẽ kết hôn, khó khăn lắm mới dụ dỗ được anh ấy, không thể để lâu thiên hạ nhòm ngó.”
Diệp Bắc Minh: ...
“Còn nữa, khi nào anh muốn ly hôn với An An thì nói với em một tiếng, em giới thiệu bạn của em cho cô ấy, đẹp trai cao ráo con nhà giàu tính cách lại tốt, hơn nữa còn thật trẻ tuổi, nhìn đâu cũng hơn hẳn anh, nếu An An mà thấy chắc chắn sẽ di tình biệt luyến ngay.”
Diệp Bắc Minh: ...
Gân xanh trên trán anh bắt đầu đập thình thịch, ánh trăng sáng muốn giới thiệu đàn ông cho vợ của anh, đào góc tường công khai như thế cũng chỉ có Lệ Phương làm được.
Cố tình Lệ Phương không nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Diệp Bắc Minh mà tiếp tục nói:
“An An tốt đẹp như vậy sao lại yêu anh được chứ? Anh không xứng với cô ấy, nghe nói cô ấy đang mang thai hả? Người bạn kia của em cũng rất rộng lượng, dù sao chỉ cần đổi họ thì đứa nhỏ sẽ trở thành con của anh ấy ngay thôi.”
“Lệ Phương!”
Diệp Bắc Minh rốt cuộc cũng nhịn được mà nghiến răng quát.
Muốn vẽ đường cho vợ anh chạy cũng thôi đi, bây giờ còn đòi cướp con của anh luôn, lần đầu tiên anh cảm thấy cô gái trước mặt có chút đáng ghét.
Lại nghĩ đến Lưu An An, anh biết ngoài mặt cô tỏ ra lạnh lùng xa cách vậy thôi chứ thật ra là một người có tâm hồn yếu đuối và khao khát được yêu thương, nếu người bạn kia của Lệ Phương chăm sóc ân cần một chút nói không chừng cô sẽ thật sự thay lòng đổi dạ.
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh bốc lên, nhưng lại không thể phát tiết với Lệ Phương, càng không biết đi đâu tìm tên bạn kia của cô ấy, vì thế chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng, sắc mặt âm u vô cùng đáng sợ.
Anh cố hít sâu một hơi để đè cơn khó chịu xuống, thấy Lệ Phương cũng đang giận dỗi bèn lấy một thanh bánh ngọt đưa đến trước mặt cô ấy, hỏi:
“Ăn không?”
Con gái thường thích đồ ngọt, dùng nó để dỗ dành là đúng bài rồi, quả nhiên đôi mắt của Lệ Phương sáng lên vui vẻ nhận lấy thanh bánh ngọt, vừa ăn vừa cười tít mắt.
Diệp Bắc Minh thấy cô ấy đáng yêu như thế vô thức bật cười, bầu không khí xung quanh hai người nổi lên bong bóng màu hồng vô cùng ngọt ngào, ở phía xa Lưu An An nhìn thấy sóng mũi lại cay nồng, sau cùng không chịu được nữa mà đứng dậy rời khỏi nơi khiến người ta đau lòng này.
Cô đi thẳng vào xe riêng của mình, cuối cùng không nhịn được mà ôm mặt bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái vang vọng khắp khoang xe nhưng lại không có ai nghe thấy, không ai an ủi.
Khóc được một lúc, rốt cuộc tâm trạng cũng khá hơn, sau cùng ngủ gật trên xe lúc nào không hay, dường như sau khi mang thai cô đặc biệt thích ngủ, khi Huệ Lan đi ra xe đã nhìn thấy một màn này, không khỏi thở dài lắc đầu rồi leo lên xe khởi động máy chạy đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]