Nắm chặt miếng ngọc bội trên tay nàng tự nhủ
- Tại sao mình lại có thứ này. Còn nữa, ‘Đông Phương’ ở đây có nghĩa gì.
Đông Phương Bạch bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra để xem viên ngọc bội này lọt vào tay nàng từ khi nào. Sau khi suy nghĩ một hồi nàng đoán rằng có thể nàng cầm nhầm khi cố lấy cây trâm của mình ra khỏi y phục của Mạc Vô Phong hoặc nàng cầm nhầm sau đêm ân ái với cậu ấy.
- Nếu miếng ngọc này là của chàng mình cũng không thể đem trả tận tay. Cứ giữ lại nó khi nào có thời gian mình sẽ đem đến Tửu Khí Ấp đưa cho huynh đệ của chàng.
Thời tiết chuyển đông nên trời tối rất nhanh, nàng cất miếng ngọc bội vào người và trở về nhà gỗ lục trúc. Ngồi trên chiếc giường nàng có thể trông ra bên ngoài rất rõ, nàng thấy tên Bình Nhất Chỉ đó đang say mê chiêm ngưỡng thần dược Tuyết Liên, thấy phu phụ Lệnh Hồ thân mật giúp nhau uống bát thuốc, thấy Tam Đại Tặc nằm bò ra đất trông rất mệt mỏi, thấy những điều rất thường của cuộc sống mà bấy lâu nay nàng vẫn làm ngơ.
Nhuận Nhi gõ cánh cửa nhà gỗ lục trúc vài tiếng rồi ngó vào bên trong
- Số hoa còn lại muội đã cất trong hành lý để ngày mai cùng tỷ tỷ trở về thôn Lưu Đức.
Đông Phương Bạch nói
- Ta biết rồi, muội đi ngủ đi mai chúng ta sẽ lên đường sớm.
Nhuận Nhi há hốc miệng
- Sao tỷ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988939/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.