Tiếng tiêu của Mạc Vô Phong cứ vang mãi tới khi trời sáng và chỉ ngưng khi mọi người đều đã rời quán trọ. Cậu ấy đáp nhẹ xuống đất lắng nghe những lời Tiên Gia Nhân dặn dò
- Giờ ta phải tới Tiên Hà Lĩnh ổn định mọi chuyện việc thu thập tin tức giao lại cho các ngươi. Sau khi xong xuôi hãy tới thôn Lưu Đức, ta đợi các ngươi ở đó.
Huỳnh Cao Thái nói
- Chúng ta có cần che mặt hay không.
Đường Chân bật cười
- Huynh muốn thu hút sự chú ý của người khác thì cứ việc che cái mặt lại.
Mộc Từ Thiên nắm tay cô ta kéo đi
- Lên đường thôi.
Mạc Vô Phong định bước theo họ thì Tiên Gia Nhân cản lại
- Ông vẫn còn điều muốn nói hả.
Lão nhân gia nói
- Mẫu thân cậu đã giao cậu lại cho ta nên cậu phải đi theo ta.
Mạc Vô Phong từ chối thẳng thừng
- Ta không quay lại Tiên Hà Lĩnh đâu. Hơn nữa, ta có thể tự bảo vệ mình không cần ông phải lo.
Cậu ta định dùng sức ép lão nhân gia phải buông tay nhưng huyệt đạo của cậu ấy bị điểm ngay tức khắc, nhanh tới mức mắt cậu ta chỉ kịp chớp một cái. Lão nhân gia ấn chặt người cậu ta xuống tuyết
- Khi nào thắng được ta thì hãy tự cao tự đại.
Tiên Gia Nhân lập tức giải huyệt cho Mạc Vô Phong, cậu ta tức tới nỗi chỉ biết trút giận lên mặt tuyết và đành cắn răng đi theo ông ta. Đúng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988941/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.