Hình bóng Mạc Vô Phong hiện hữu trước mắt giúp tinh thần Đông Phương Bạch ổn định hơn. Tuy chỉ là hình bóng sinh ra từ trí tưởng tượng nhưng nàng thấy rất yên bình, có cậu ấy ở bên nàng không còn sợ, không còn đau khi đối mặt với phu phụ Lệnh Hồ. Lần đầu tiên kể từ khi hồi sinh tại hồ băng nàng biết ơn trái tim mới này như vậy.
- Khoan đã. Ta không phải người của Diệp Ngân Bình.
Đông Phương Bạch đứng dậy, chỉnh lại chiếc khăn che mặt và điềm tĩnh nói chuyện với bọn họ. Coi như chưa từng biết, coi như chưa từng quen.
Lệnh Hồ Xung đút kiếm vào bao, ôm quyền tạ lỗi
- Đã thất lễ với cô nương rồi. Chỉ là dạo gần đây bọn ta đang bị đệ tử phái Không Động truy đuổi rất gắt gao, cẩn tắc vô áy náy. Xin hỏi, cô nương tới nơi này làm gì?
Đông Phương Bạch ngước mắt về phía căn nhà của Bình Nhất Chỉ
- Ta đang đi tìm một tiểu muội. Có người trông thấy một nhóm nhân sỹ giang hồ kỳ lạ đưa muội ấy đi dám hỏi hai người có trông thấy một nhóm người nào không.
Doanh Doanh liếc nhìn Đông Phương Bạch một hồi
- Xung ca, muội nghĩ cô nương này không phải người xấu. Ban nãy cô ta chỉ dùng thuật điểm huyệt khống chế muội chứ không hề có dã tâm ra tay hạ thủ. Nhóm nhân sỹ giang hồ mà cô ta nói chắc chắn là bọn họ chứ không ai khác, nếu họ từng trông thấy người cô ta đang tìm hay cứ dẫn cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988936/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.