Mạc Vô Phong đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong. Cậu ấy đưa mắt nhìn gian phòng vắng lặng, không một bóng người, chiếc chăn bị cậu ấy ném vào một góc giường để lộ vết tích ân ái đêm qua, những ngọn nến cháy tới chân tắt ngấm từ bao giờ, căn phòng vẫn như vậy từ khi cậu ấy thức giấc, không hề có dấu hiệu ai đã từng đặt chân vào đây.
- Tại sao cô ấy không xuất hiện?
Cậu ta gắng vứt hết những suy nghĩ tiêu cực như Đông Phương Bạch đã bỏ đi ra khỏi đầu. Chạy khắp các gian phòng tại phái Côn Luân thầm mong sẽ tìm thấy hình bóng nàng ở đâu đó. Từ khu bếp tới hồ tắm đều bị Mạc Vô Phong lục tung lên, cậu ta đang phát điên, cậu ta đập phá tất cả những thứ cản đường đi của mình, từ cánh cửa đến bàn cờ, cậu ta đâm sầm vào các đệ tử đang quét dọn tuyết mà không hề xin lỗi ngược lại còn đẩy họ ngã ra đất. Mạc Vô Phong đã tìm gần hết các gian phòng trong bản phái, cậu ta ước gì nơi đây có thêm thật nhiều gian phòng nữa, thà rằng cứ chạy đi tìm nàng thế này còn hơn biết được nàng không hề ở đây.
Cuối cùng cũng đã tìm hết, Mạc Vô Phong sợ hãi khi quay về gian phòng của mình, gian phòng đáng lẽ ra nàng phải ở đó mỉm cười nhìn cậu ấy.
- Đông Phương Bạch…
- Nàng đang ở đâu?
Hoa Thiên Tuyết thấy hài nhi gục xuống đất biết ngay có chuyện không hay, lão bà chạy tới gắng đỡ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tieu-ngao-giang-ho-ii/2988934/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.