5.
Phía sau hắn, có người cười lạnh, có người bỡn cợt.
"Nhảy! Nhảy đi! Muốn nhảy thì nhanh lên, đừng màu mè nữa!"
"Tôi còn chưa từng nhìn thấy người nào nhảy từ tầng 33 xuống, nhanh cho tôi mở mang tầm mắt coi!"
Hóa ra trên đời này không còn ai thực sự quan tâm đến cô.
Khuôn mặt trẻ con của An Minh Nguyệt chợt hiện lên trong đầu, khi cô vào tù, Nguyệt Nguyệt vẫn còn quá nhỏ, con bé khóc lóc túm lấy váy cô không cho cô rời đi, nhưng lại bị kéo ra ném xuống sàn.
"Chị ơi, chị đừng đi mà..."
"Đừng mang chị cháu đi mà!"
"Chị, em sẽ chờ chị ra ngoài, chị nhất định phải tới đón em nhé..."
Tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt như vang vọng bên tai cô, khiến An Đồng lập tức tỉnh táo.
Cô không thể chết một cách không rõ ràng như thế này, cô phải sống, cô đã hứa với Nguyệt Nguyệt sẽ tìm em ấy, nhưng cô vẫn chưa làm được.
Ký ức khiến người ta đau lòng, An Đồng lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Dạ Hoài.
"Xin lỗi, tôi không thể nhảy từ đây xuống được. Anh bảo làm điều gì khác cũng được, cầu xin anh được không?"
Tần Dạ Hoài vẻ mặt chán ghét, lùi về phía sau hai bước, cúi người ngồi xuống trên ghế sofa phía sau, hai chân dài tự nhiên bắt chéo, giống như một vị hoàng đế nhìn xuống chúng sinh bên dưới.
"An Đồng, cả ch** cô dũng không dám, cô bảo tôi làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tien-sinh-toi-hoi-han-vi-da-yeu-anh-/3395100/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.