3.
Nhìn thấy Tần Dạ Hoài chuẩn bị rời đi, Giang Đình Viễn cũng lên một chiếc xe khác.
Hai chiếc xe biến mất giữa vùng hoang vu trắng xóa, An Đồng vẫn kiên cường leo lên từng bước một.
"Là tôi giết Tô Nghiên, tôi có tội."
Mãi đến khi đọc xong câu cuối cùng này, An Đồng mới lăn từ trên bậc thềm xuống dưới.
Tuyết rơi rất dày, cô ngã xuống tuyết, trán bị rách, máu tuôn ra, toàn thân thì cứng đờ, không thể cử động được.
Cô chỉ nằm trong tuyết, ngơ ngác nhìn bầu trời trên đầu, nghĩ rằng chết ở đây như thế này cũng không phải chuyện xấu.
Hoa tuyết từng bông từng bông rơi xuống đọng lại trên mặt, cô thậm chí còn không cảm thấy lạnh, trong tâm trí chợt hiện lên hình bóng của em gái, khiến cô đột nhiên vươn dậy khỏi lớp tuyết.
Cô không thể ch**, cô còn có em gái, cô ch** rồi, em gái cô thật sự sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Nghĩ đến đây, cô khó nhọc đứng dậy, từ bên cạnh tìm được một cành cây, khó nhọc bước trở về.
Đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy những đốm sáng của thành phố.
An Đồng gần như mừng đến phát khóc, nhưng trong nháy mắt lại im bặt, lỡ như quay lại Hoa Thành thì sao? Cô nên đi đâu?
Cô không có người thân, không bạn bè và không có nơi nào để sống.
Có một quảng cáo tuyển dụng lớn ở lối vào câu lạc bộ cách đường không xa, dòng chữ bên trong lập tức thu hút sự chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tien-sinh-toi-hoi-han-vi-da-yeu-anh-/3395099/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.