Lâm Tĩnh Hằng kéo khẩu trang lên, giữ bình tĩnh và kiềm chế – việc này chẳng dễ dàng gì, không phải ai cũng có thể giữ nguyên lý trí khi nhìn thấy “mình” quỳ xuống kêu người khác là “ba” bằng tư thế cầu hôn.
Tại phương diện kiềm chế nóng giận này, Lâm Tĩnh Hằng khả năng là một vĩ nhân, hắn thậm chí thông qua tình cảnh trước mắt, suy đoán đại khái ra tiền căn hậu quả cả vụ việc ban nãy.
Trạm Lư: “Tiên sinh, theo tôi phân tích…”
“Không cần phân tích,” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn, “Ta đoán ra được.”
“À.” Trạm Lư rất ngoan ngoãn dừng tiến trình phân tích.
Song lập tức, hắn lại bổ sung một câu: “Tôi từng đọc được một tác phẩm, nói cuộc đời con người có vô vàn khả năng, tôi rất vui khi ngài còn có thể xuất hiện bằng hình tượng như vậy, trông hoạt bát hơn nhiều.”
Lâm Tĩnh Hằng “bị hoạt bát” không cẩn thận bóp nát một ống nghiệm trên bàn thí nghiệm.
Lục Tất Hành lúc này mới nhớ chip trên người mình còn mở công năng “ngụy trang”, vội vàng tắt đi, biến thân ngay trước mặt Độc Nhãn Ưng: “Quên tháo ngụy trang – ba, sao ba ở đây?”
“Còn mày sao lại ở đây?” Vẻ mặt Độc Nhãn Ưng hãy còn kinh sợ, “Với cả mày… mày mày mày vừa rồi biến mình thành cái của khỉ gì vậy?”
“Chậc,” Lục Tất Hành phủi quần đứng dậy, “Ba nói gì thế? Không đẹp trai à?”
Răng cửa của Độc Nhãn Ưng suýt nữa bay ra theo một tiếng gầm của chính mình: “Đẹp trai cái… Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162309/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.