Trạm không gian là đại bản doanh của Độc Sào giáo phái thờ sâu bọ kia, ban đầu không chuyên môn thiết kế để lật đổ liên minh.
Một tổ chức tà giáo, nếu suy sút đến mức phải tôn thờ sâu bọ, hiển nhiên đẳng cấp và độ giàu có đều sẽ không cao lắm, trạm không gian này là nhặt một trạm không gian vứt đi cải tạo lại, tương đương với tái sử dụng phế phẩm, ngoài mặt thịnh vượng, kỳ thực bên trong tồn tại các mối nguy an toàn – ví dụ như khả năng kháng quấy nhiễu rất kém.
Hệ thống nguồn năng lượng dự phòng rất ít bảo trì, cung cấp điện rất thiếu ổn định, ánh đèn chợt sáng chợt tối, tiếng cảnh báo vang liên tục. Một đoàn nghiên cứu viên hoảng hốt trong tình huống chưa rõ tình hình, như côn trùng bị từ trường ảnh hưởng, lập tức từ các nơi tụ tập đến, tập thể chạy xuống tầng dưới chót của tàu vũ trụ, Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày, lúc này cũng chỉ đành tùy cơ hành sự, lặng lẽ trà trộn vào đó.
Tiếng Trạm Lư chui thẳng vào thần kinh thính giác của hắn: “Xin lỗi tiên sinh, bởi vì Lục tiên sinh đã một trăm chín mươi sáu tuổi, sau khi qua đánh giá, tôi cho rằng ông ta hoàn toàn có thể hoạt động tự do trong tình huống không có người giám hộ, cho nên khi ngài bỏ ông ta lại một mình, tôi không kịp thời đưa ra cảnh báo nguy hiểm.”
“Không sao, ta cũng sơ sẩy,” Lâm Tĩnh Hằng rất khiêm tốn tự kiểm điểm cùng hắn, “Ta cũng không ngờ được, sọ não Độc Nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162307/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.