Chiếc xích lô 'Mầm Thép' lao đi trong im lặng. Con đường quốc lộ đã không còn an toàn. Bất cứ một xóm làng nào cũng có thể là một ổ phục kích của sự cuồng tín. Tuấn biết, anh không thể chiến đấu với cả một dân tộc đã bị đầu độc.
Nhưng có một kẻ thù còn đáng sợ hơn đang bóp nghẹt anh: Thời gian.
"Tuấn... em... lạnh..."
Giọng nói của Lan thều thào, yếu ớt. Cơn sốt của cô bùng lên dữ dội. Sau khi dùng chút sức lực cuối cùng để chữa vết bỏng cho anh, cô đã hoàn toàn kiệt quệ. 'Mầm Xanh', khi bị tách rời khỏi "đất mẹ", cũng giống như một cái cây bị nhổ khỏi rễ. Cô đang héo đi.
Bàn tay Tuấn siết chặt tay lái bằng thép của chiếc xích lô. Anh là một kỹ sư, một chỉ huy 'Cấp A', nhưng giờ đây, anh bất lực nhìn người con gái đã cứu mạng mình đang chết dần. Đây là món nợ 'Mầm Xanh' mà anh không biết phải trả thế nào.
Anh bẻ lái. Chiếc xích lô lao ra khỏi đường nhựa, đâm sầm vào một lô cao su bạt ngàn, lá đã rụng khô khốc. Anh phải tìm "đất".
Chiếc xe lướt đi giữa những hàng cây cao su thẳng tắp, ma mị như một đội quân đã chết. Cuối cùng, anh tìm thấy nó. Một khoảnh đất trống, nơi lớp đất đỏ bazan màu mỡ vẫn còn lộ ra, chưa bị cỏ dại chết che lấp.
Anh vội vã dừng xe, bế Lan trên tay. Cơ thể cô nhẹ bẫng.
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống mặt đất đỏ.
Giây phút lưng cô chạm vào đất.
"..."
Lan rên lên một tiếng. Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804992/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.