Trời sập tối. Đêm trong rừng cao su lạnh lẽo. Những tiếng vượn hú ma quái từ xa vọng lại, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gầm gừ của vài con xác sống đi lạc.
Lan đã chìm vào một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ chữa lành. Cô an toàn, bao bọc trong vòng tay của đất mẹ và những mầm lúa non.
Tuấn không ngủ. Anh ngồi đó, bên cạnh chiếc xích lô 'Mầm Thép', vai tựa vào một gốc cao su. Anh là người canh gác.
Anh nhìn vào bàn tay đã lành lặn của mình. Vết bỏng đã biến mất, thay vào đó, những đường vân 'Mầm Thép' màu bạc đã lan ra, rõ nét hơn, như một lời nhắc nhở.
Ngọn lửa của sự thù hận ở Biên Hòa...
Tuấn nhận ra, 'Kẻ Gieo Mầm' trên trời không đáng sợ bằng "Học thuyết Thanh Tẩy" dưới mặt đất. Tên Giám Đốc Tùng, dù đã chết, nhưng cái "di sản" của hắn ta, sự chia rẽ giữa người thường và Người Thức Tỉnh, mới là thứ sẽ giết chết dân tộc này.
Anh không thể chiến đấu theo cách của Cường 'Hỏa Long', dùng lửa đốt cháy tất cả. Anh cũng không thể dùng 'Kỷ Luật Thép' để bắt tất cả phải tuân theo.
Anh nhớ lại di chúc của Đại tá Long. 'Hãy xây dựng'.
Làm sao để xây dựng... khi nền móng đã là thù hận? Tuấn nhìn Lan, đang ngủ yên bình giữa những mầm lúa. Anh lại nhìn "cây lúa thép" anh đã tạo ra ở Sài Gòn.
Anh đã hiểu.
Anh không thể ép buộc họ tin. Anh phải cho họ thấy.
Những người dân ở Biên Hòa, họ đói. Họ sợ. Họ cần một thứ gì đó để bám víu, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804993/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.