Chương trước
Chương sau
Sau một hồi "thành thật" xin lỗi Uyển Nhi, hắn dẫn mọi người đi ra khỏi căn hầm.

Vừa đi, bố hắn vừa than thở: "Bên ngoài đã như vậy, bên trong không biết đã loạn đến mức nào rồi."

"Haiz...Không biết, nhà chúng ta bây giờ thành cái dạng gì rồi." Mẹ hắn hơi sầu lo.

Tô Vũ cũng có chút bận tâm, loạn thì cũng đã loạn rồi. Nhưng không biết, tiếp theo nên xử lý chuyện này thế nào đây.

Thành thật mà nói, hắn hiện tại chưa muốn dùng vũ lực để giải quyết, để phải nảy sinh xung đột với bất kỳ thế lực nào.

Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, có rất nhiều người vẫn còn đang hi vọng sự giúp đỡ của chính phủ. Bởi thế cho nên dù bây giờ tuy đã rất loạn, nhưng vẫn chưa có ai chủ động giết người.

Nhưng một khi có người bị giết, chắc chắn sẽ dấy lên bạo động. Đến lúc đó hắn cũng hết cách, bởi số lượng người của hắn hiện tại mới chỉ vỏn vẹn ba, bốn trăm người, chỉ nhiêu đó chưa đủ để trấn áp bạo loạn nếu nó xảy ra.

Trong lòng hắn vẫn đang hi vọng, lực lượng phía cảnh sát, quân đội có thể mang đến một ít trợ giúp. Nhưng vẫn không hiểu cớ sự ra làm sao, mà lại thành ra như thế này.

Đẩy nắp cửa hầm lên, Tô Vũ ló đầu ra nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng lúc này đã không khác gì một bãi chiến trường, các đồ dùng trong phòng đều đã bị phá hoại.

Tô Vũ cười, nụ cười mang mấy phần tự giễu. Hắn tự hỏi, đây chính là kết quả của việc cứu người sao ?

Thuở nhỏ, hẳn ai cũng đã từng có mong muốn được trở thành Siêu nhân hay anh hùng, để cứu giúp mọi người, được chào đón, tung hô.

Nhưng càng lớn mới hiểu được rằng, ngoài những Anh hùng được mọi người ca tụng đó, còn có rất nhiều Anh hùng thầm lặng lại bị người người chỉ trích. Khi đọc những câu chuyện về họ, Tô Vũ luôn tự hỏi.

Tại sao phải làm vậy ? Sao phải khổ như thế ? Làm vậy được cái gì ?

Chắc hẳn cũng có nhiều người có suy nghĩ giống Tô Vũ. Mà đến tận bây giờ, khi bản thân đang làm một "Anh hùng thầm lặng", hắn vẫn không tài nào hiểu nổi.

Thực chất, khi quay trở lại quá khứ, hắn đã làm ra rất nhiều quyết định không có lợi cho bản thân.

Hắn nói cho tất cả mọi người biết rằng thế giới chuẩn bị đương đầu với tận thế. Để rồi những hành động của gia đình hắn trong mấy năm nay, đều bị chính phủ để mắt đến. Cũng bởi vì biết vậy, nên bố hắn mới không dám mua quá nhiều vũ khí chuyên dụng. Cuối cùng chỉ có thể dùng mấy con dao phay.

Chưa dừng ở đó, hắn còn cố ý để nhiều người trong thành phố di chuyển đến chỗ tránh nạn do gia đình bọn hắn xây. Nếu như hắn không để ý những người đó, để mặc họ tự sinh tự diệt. Còn hắn thì ở trong chỗ tránh nạn, bắt đầu xây dựng quân đội. Rồi sau đó mới tiếp nhận người, thì cục diện ở trong chỗ tránh nạn đã không đến mức rối ren như bây giờ.

Nhưng cuối cùng, hắn được gì ? Tuy nhiên việc đã làm rồi, hắn sẽ không hối hận.

Bởi hắn đã quyết định, đó sẽ là lần cuối mình làm ra những hành động "ngu xuẩn" như vậy.

"Anh hùng thầm lặng" ? Hắn không làm tiếp được nữa.

Thấy được ánh mắt của Tô Vũ, bố hắn đi tới vỗ vai mỉm cười với hắn. Ông không hỏi, cũng không nói, nhưng vẫn mơ hồ hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Tô Vũ cũng không nói ra, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc.

Nhưng hắn bỗng nghe thấy âm thanh gì đó, Tô Vũ chạy nhanh tới đẩy cánh cửa ra, thì hắn đã thấy một cặp mắt nhìn chằm chằm từ phía sau cánh cửa.

Cảnh tượng đó khiến hắn bất ngờ, như một bản năng, hắn lùi lại rồi dùng huy kiếm chém về phía đầu người phía trước.

"Dừng tay" Một tiếng la từ phía xa truyền đến.

Nghe được âm thanh có hơi quen thuộc, Tô Vũ vội thu tay lại. May mắn kịp lúc nên lưỡi kiếm chỉ xẹt qua phía trước mặt người đối diện. Khiến hắn hoảng sợ ngả người ra sau.

Tô Vũ không nhìn người trước mặt mà nhìn người đang đi xuống nói: "Tại sao ngươi lại ở trong nhà ta ?"

Người từ trên lầu bước xuống là Đàm Sương, mà theo sau nàng là một người thanh niên có vóc dáng khá cao. chỉ thấp hơn Tô Vũ một chút. Hắn có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen tuyền ẩn sau cặp kính, tóc để dài ngang vai, trên môi vẫn luôn duy trì một nụ cười mỉm.

Hắn bước xuống nhìn người đàn ông ngã xuống đất nói: "Ngươi vào trong đi."

"Vâng" Người đàn ông đó không nhiều lời, mà cúi đầu rời đi.

Rồi hắn quay qua nhìn Tô Vũ cười nói: "Ta tên là Đàm Chính, anh họ của Đàm Sương."

Tô Vũ thử tìm trong trí nhớ để tìm xem có ai tên Đàm Chính không, nhưng không có. Có lẽ Đàm Chính của kiếp trước vào lúc này đã chết rồi.

Tô Vũ đưa tay nắm lấy tay hắn cười nói: "Ta tên Tô Vũ."

Cảm nhận những vết chai trên bàn tay của Đàm Chính, Tô Vũ hơi nghi hoặc nói: "Ngươi có tập võ sao ?"

"Không, chỉ là thể dục thông thường thôi." Đàm Chính cười lắc đầu, sau đó rút tay lại.

"Ngươi có thể giải thích cho ta biết, tại sao các ngươi lại ở trong nhà của chúng ta không ?" Tô Vũ nhìn Đàm Chính hỏi.

Đàm Chính vẫn cười nói: "Ta thành thật xin lỗi, chúng ta chẳng qua không tìm thấy nơi ở nên nghĩ ở tạm một thời gian thôi."

Tô Vũ cũng cười theo, hắn chỉ chỉ căn phòng sau lưng hỏi: "Vậy phia sau đây là sao ?"

Đàm Chính nhún vai nói: "Ta không biết, chúng ta đến đây thì đã vậy rồi. Gia đình chúng ta cũng không đến mức thiếu tiền như vậy đúng không ?"

Hắn nói cũng không sai, gia đình hắn cũng không đến mức phải làm như vậy. Nhưng nếu bọn hắn muốn tìm thứ gì khác đó khác cũng không biết chừng.

Tô Vũ gật đầu nói: "Được rồi, cứ cho là vậy đi."

"Ta có thể hỏi các ngươi từ đâu ra được không." Đoàn Chính nghi hoặc.

Chẳng lẽ bọn hắn đợi ở đây vì nghĩ rằng trong nhà Tô Vũ có lối đi bí mật, hầm cất giữ lương thực, thực phẩm ? Người đàn ông mới nãy, hẳn là đang muốn quan sát bọn hắn để tìm ra nơi đó ở đâu.

"Thế giới biến dị, chúng ta sợ quá nên trốn trong hầm, đến giờ mới dám chui ra." Biết đã không thể dấu được, Tô Vũ cứ nói bữa. Muốn tin thế nào thì tùy hắn.

Không muốn trả lời thêm câu hỏi của Đoàn Chính nữa, Tô Vũ cắt ngang, nói: "Được rồi, chuyện đó sau này nói. Vậy chúng ta muốn lấy lại nhà, các ngươi tính sao ?"

Hỏi đến vấn đề này, Đàm Chính hơi chậm lại. Hắn hơi liếc nhìn Đàm Sương, thấy nàng hơi lắc đầu. Hắn lại quay qua Tô Vũ cười nói: "Ta thấy ngôi nhà này khá rộng, hay chúng ta ở chung đi."

Lời đó không khác nào nói rằng, chúng ta muốn ở lại đây để giám thị các ngươi.

Tô Vũ hơi nhăn trán, hắn lấy tay bóp nhẹ sóng mũi, hơi ảo não nói: "Chắc không giải quyết trong hòa bình được rồi đúng không ?"

Sự thể đã như vậy rồi, hắn biết rất khó để hai bên nhượng bộ, giảng hòa với nhau.

Đàm Chính từ nãy tới giờ vẫn luôn duy trì một nụ cười trên môi, hắn nói: "Nếu ngươi nói ra nơi giấu lương thực ở đâu thì chúng ta không cần thiết phải đánh nhau."

Là Tô Vũ suy nghĩ chưa đủ chu toàn, một đám bảo vệ xuất thân từ xã hội đen. Bây giờ lại trong thời buổi loạn lạc, bọn hắn muốn quay trở lại con đường xưa, cũng không khó hiểu.

Cũng một phần vì hắn đã đánh giá quá cao lực lượng cảnh sát, không ngờ họ chẳng được tích sự gì cả. Tô Vũ hơi oán thầm.

Mà Đàm Chính đoán cũng không sai, gia đình hắn quả thật có giấu lương thực. Nhưng số lương thực đó không nhiều, chủ yếu là một đường lui cho gia đình Tô Vũ. Để nếu như sau này có vấn đề gì có thể trốn vào trong đó.

Khi tất cả đều đang khẩn trương, thì Lý Uyển Nhi dáng vẻ giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng ở phía sau hưng phấn hô: "Đánh đi."

Đàm Chính còn đang muốn nói gì, thì Đàm Sương đã chặn lại. Nàng từ phía sau đi tới lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi không chịu thì cũng chỉ có cách này thôi."

Đánh thì đánh không được, ngoại trừ Uyển Nhi được ngủ một giấc no nê, tinh thần tràn đầy ra. Những người còn lại, suốt đêm chém giết Zombie đều đang rất mệt mỏi. Mà muốn đi cũng chưa chắc Đàm Sương đã để cho bọn hắn rời đi.

Địa đạo thì không thể một lúc đi vào nhiều người, những người ở sau chắc chắn phải chết. Cửa chính thì buộc phải xảy ra chiến đấu, với trạng thái bây giờ có thoát được cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Bọn hắn đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.