Chương trước
Chương sau
Đầu kia của địa đạo là tầng hầm phía dưới nhà của gia đình hắn.

Địa đạo không quá dài, chắc chỉ tầm hơn một cây số. Nhưng vì đảm bảo an toàn, hắn phân ra nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm cách nhau 15 phút.

Một phần vì sợ động tĩnh quá lớn có thể khiến nhiều người chú ý. Phần còn lại, là đảm bảo lượng không khí đủ cho mọi người hô hấp, nếu một lần xuống quá nhiều người, chắc chưa đến được đầu bên kia đã chết ngạt hết rồi.

Mang theo nhóm người thứ nhất đi xuống địa đạo, Tô Vũ dặn dò nói: "Mọi người di chuyển cách xa nhau một chút, nếu có gì bất ngờ còn kịp phản ứng."

"Còn nữa, người leo lên đầu tiên. nếu như bị khống chế thì trước khi leo lên, nhớ thả một cái giày xuống để người phía sau còn biết. Lúc đó ta sẽ đích thân đi qua, mọi người rõ chưa ?"

Mọi người nhìn nhau gật đầu.

Tô Vũ mỉm cười nói: "Vậy chúc mọi người may mắn."

Sau đó lần lượt, Tô Vũ xách nắp cống lên để từng người, từng người leo xuống.

Tô Vũ gật đầu ra hiệu với người cuối cùng xong thì đậy nắp lại, quan sát xung quanh xem một hồi hắn mới quay người rời đi.

Nhưng hắn nào biết, ở một bụi rậm cách đó không xa.

Một người đang dùng ống nhóm nhìn về phía Tô Vũ, người đó nói với người bên cạnh: "Hình như, ta thấy được cái gì đó thú vị rồi thì phải."

Người bên cạnh cười khẩy nói: "Bớt nói nhảm đi, ghi lại lát nữa còn về báo cáo."

"Rồi rồi, ta biết rồi, ngươi đừng lải nhải nữa." Người kia hạ ống nhóm xuống để lộ ra một vết sẹo dài nơi khóe mắt, người này hình như rất nghe lời người bên cạnh, hắn gật đầu đáp.

Hai người đã bắt đầu theo dấu đội của Tô Vũ từ khi thấy bọn hắn xuất hiện ở gần khu tránh nạn. Cũng phải thôi, bộ dạng của bọn hắn rất dễ khiến người ngoài phải chú ý. Từ vũ khí đến đồ phòng hộ đều thống nhất, hơn nữa số lượng còn không ít.

Sau khi ghi chép một hồi, hai người bọn họ không tiếp tục quan sát nữa mà quay người rời đi.

Còn Tô Vũ vẫn tiếp tục đưa mọi người đi qua. Cả quá trình di chuyển đều rất thuận lợi, không gặp bất cứ khó khăn gì.

Đưa nhóm người cuối cùng đi qua.

Tô Vũ mới chui vào trong địa đạo, quan sát xung quanh một lúc, rồi hắn nhẹ nhàng đóng nắp cống lại. Bám theo những người phía trước cùng nhau rời đi.

...

Cách đó không xa, có mấy người đã lặng lẽ quan sát đội của Tô Vũ.

Đợi cho đến khi Tô Vũ rời đi, một người trong đó nói: "Đại ca, chúng ta qua được chưa ?"

Những người còn lại cũng quay đầu nhìn về phía người được gọi là Đại ca, chờ đợi hắn ra quyết định.

Đại ca trong miệng bọn họ là một người đàn ông trung niên tên là Triệu An, hắn có vóc dáng không quá cao, chỉ tầm hơn một mét bảy. Thể hình cũng không quá nổi bật, vóc dáng của hắn thoạt nhìn không khác người bình thường là mấy.

Nhưng điều khiến hắn đặc biệt là trên người của hắn có rất nhiều vết sẹo. Mà kể cũng lạ, không biết sao, nhiều vết chém như vậy mà lại không chém mù mắt hắn.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài có phần xù xì, dữ tợn của mình, hắn lại có một đôi mắt sáng long lanh.

Triệu An trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đợi thêm một lúc nữa đi ?"

Cả đám có vẻ đều rất nghe lời Triệu An, họ tiếp tục ẩn mình ở trong bụi rậm chờ đợi.

Một lúc sau, người trước đó hỏi lại lần nữa lên tiếng: "Đại ca, được chưa ?"

Triệu An lần này không nghĩ nữa mà gật đầu nói: "Lâm Hà, ngươi qua do thám trước đi, nhớ cẩn thận đừng để rơi vào bẫy."

"Đại ca yên tâm đi." Lâm Hà cười cười, rồi nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, bước từng bước rón rén về phía cửa hầm.

Những người đều nín thở, tập trung ánh mắt nhìn về phía Lâm Hà. Tuy nhiên, hình như bọn hắn đã quá lo lắng rồi thì phải.

Lâm Hà thuận lợi đi đến trước nắp cống, sau khi vòng quanh kiểm tra một hồi, hắn vẫy tay ra hiệu cho những người còn lại.

Triệu An mang theo những người còn lại đi nhanh về phía cửa hầm, Lâm Hà cười nói: "Đại ca, ta hoàn thành nhiệm vụ."

"Ừ, ngươi làm tốt lắm." Triệu An nhìn hắn cười, sau đó lại hơi nhướng mày quan sát xung quanh nói: "Bọn hắn chẳng lẽ không bố trí bẫy nào quanh đây ?"

Hắn nghi hoặc cũng đúng, bởi cửa hầm là một vị trí rất quan trọng. Nếu không, một khi có người phát hiện ra rất dễ dàng bị mai phục bất ngờ.

Tuy xung quanh không có nguy hiểm, nhưng Triệu An vẫn còn chưa yên tâm, hắn nhìn cửa hầm nói: "Mọi người lui lại một chút, ta đi mở cửa hầm xem sao."

"Đại ca, để ta đi."

"Không, để ta đi"

Những người còn lại nhao nhao dành mở cửa hầm, họ biết công việc này có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, nên tình nguyện là người mở nó ra.

Cũng chẳng biết những người này có thực tâm hay chỉ là hư tình giả ý. Nhưng Triệu An ý đã quyết, hắn quát khẽ: "Đừng ồn ào nữa, nghe ta. Các ngươi lùi lại một chút."

Sau đó, Triệu An đi đến nhấc nắp cống lên. Nhưng lại lần nữa, chẳng có bất cứ thứ gì xảy ra cả.

"Bọn hắn chẳng lẽ nghĩ không ai phát hiện ra ?" Triệu An nhìn xuống địa đạo dưới chân, hắn nhíu chặt lông mày lại suy nghĩ "Tôn Khả, Lý Hổ, hai người thấy thế nào ?"

Hai người này chính là người đã theo dõi đội của Tô Vũ ban nãy.

Lý Hổ là người đàn ông có vết sẹo ở khóe mắt, còn Tôn Khả là người còn lại.

Lý Hổ nhìn lối đi vào địa đạo, mỉa mai: "Bọn có tiền đó, chắc nghĩ nơi này không ai phát hiện ra đây mà."

"Theo ta thấy thì bọn hắn rất cẩn thận, chắc chắn không phạm vào sai lầm cơ bản như thế này." Ngược với Lý Hổ, Tôn Khả lại cho có cái nhìn khác hẳn.

Triệu An nhìn Tôn Khả nói: "Vậy ngươi nghĩ sao ?"

Tôn Khả hơi suy tư một lúc rồi nói ra đáp án: "Ta nghĩ, một là cái địa đạo này, bọn hắn chỉ sử dụng một lần rồi hủy. Hai là bọn hắn ở đầu bên kia đã có mai phục đợi chúng ta."

"Ba là hai người nghĩ quá nhiều rồi." Lý Hổ cười cười, chen vào nói.

Tôn Khả cũng không phủ nhận, hắn gật đầu nói: "Cũng có thể Lý Hổ nói đúng, ta và Đại ca suy nghĩ nhiều rồi."

"Đại ca, vậy giờ chúng ta làm thế nào ?" Lý Hổ chà xát bàn tay, hưng phấn hỏi.

Triệu An nhìn qua Tôn Khả, thấy hắn hơi lắc đầu. Triệu An hơi suy tư một lúc, nói: "Bây giờ chúng ta hành động rất dễ đánh rắn động cỏ. Bên kia có gì chúng ta cũng không hay biết. Cử người canh giữ nơi này là được rồi. Anh em, rút lui."

Lý Hổ tuy hơi thất vọng nhưng vẫn rất nghe lời Triệu An.

Sau khi cử một người ở lại quan sát, những người còn lại bắt đầu rút lui.

...

Một lúc sau.

"Xem ra đã bị phát hiện rồi." Tô Vũ ở phía dưới Địa đạo lẩm bẩm.

Với một người có kinh nghiệm ẩn nấp mười mấy năm như Tô Vũ, hắn tất nhiên hiểu được ý nghĩa của cửa hầm Địa đạo.

Nên ngay lúc hắn đóng cửa hầm, hắn đã nhét vào giữa khe hở đó, vài chiếc lá được đánh giấu.

Sau khi đem tất cả mọi người qua đến bên kia, hắn đã quay lại để kiểm tra thử. Vốn dĩ chỉ là phòng hờ thôi, nhưng không ngờ bọn hắn quả nhiên đã bị phát hiện.

"Lần sau phải cẩn thận hơn mới được." Tô Vũ có chút tiếc nuối nhìn lên cửa Địa đạo bên trên lẩm bẩm.

Trong khoảng thời gian sắp tới, Địa đạo này có lẽ không sử dụng được nữa.

Bên ngoài chắc hẳn đang có người theo dõi, hắn không muốn mình mới bước chân rời đi, đã có người lẻn vào trong nhà mình ngồi.

Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi lấy giấy ra, viết một bức thư để ở nắp hầm. Làm xong, hắn quay người trở về, tụ họp với mọi người.

...

"Ú à" Lý Uyển Nhi nhảy qua đầu, xuất hiện trước mặt hắn.

"Lần sau, ngươi nghĩ kiểu hù nào đó mới mẻ hơn được không." Tô Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Lần trước cũng thế, lần này cũng thế, chẳng có tý sáng tạo nào.

Lý Uyển Nhi nhìn hắn cười khẩy, sau một giây, nàng biến sắc mặt ôm mặt khóc: "Ô ô ô"

Mẹ hắn đi tới ôm nàng vào lòng, nhìn Tô Vũ quát: "Xin lỗi Uyển Nhi ngay."

Tô Vũ thở dài. Lý do cũng chẳng thèm hỏi, hắn quả nhiên không phải con ruột mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.