"Thực ra, ta đã từng nghĩ cháu là con gái riêng của ThẩmTiếu Sơn, nhưng cũng không thể chắc chắn điều đó. Nhưng kể cả xác suấtcháu là con riêng của ông ấy chỉ có một phần vạn thì ta cũng không thểcho phép Thẩm Mộ lấy cháu. Thiệu Nhất Bình đã cướp đi chồng ta, con gáicủa bà ấy lại còn cướp đi con trai ta, chuyện này so với cái chết cànglàm ta không thể dễ dàng tha thứ. Ta không cho Thẩm Mộ về nước, thực rakhông phải chỉ là lời nói ngoài miệng, là thực sự lấy tử tương bức."(lấy tử tương bức: dùng cái chết để ép buộc người khác phải làm theo ýmình)
"Lấy tử tương bức", bốn chữ này bà chầm chậm nói ra từng chữ một,mang theo một chút sắc bén, một chút thê lương và cả một chút tàn nhẫn.
Hứa Kha cũng không quay đầu lại để xem vẻ mặt của bà thế nào, nhưngcó thể tưởng tươgj ra dáng vẻ lúc bà uy hiếp Thẩm Mộ đó. Nhất định bàrất cường thế, bá đạo, năm đó bà đại náo hôn lễ của Thẩm Tiếu Sơn và mẹcô, đúng là dáng vẻ cá chết lưới rách ngọc nát đá tan.
Lê Cảnh Hoa nói tới đây, thở phào nhẹ nhõm thật dài, đoạn quá khứkia, giống như một khối đá nặng trong lòng bà, vì muốn giữ lấy tônnghiêm của mình mà không thể chia sẻ với người khác, vẫn cứ chắn giữtrong lòng, không thể tiêu tán.
Bà từ nhỏ gia cảnh đã rất tốt, lại còn cao quý xinh đẹp hơn người,cuộc sống của bà, cho tới bây giờ vẫn luôn thuận lợi thăng quan tiếnchức, vó ngựa thẳng tiến lên kinh đô. Nhưng không ngờ ngựa cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sung/538972/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.