Anh nói như vậy, tuy rằng ngữ nghĩa thực ra chỉ là đùa giỡn, tự nhiên tùy ý, một chút cũng không khiến người ta khó chịu hay xấu hổ, chỉ có cảm giác như một cậu bé thích món đồ chơi nhưng lại bị ngườikhác cướp mất, lầu bầu một tiếng mà thôi.
Hứa Kha nở nụ cười trêu đùa lại anh: "Cậu đi nghỉ ngơi đi. Bên cạnh bệnh viện có một phòng tiếp khách đấy."
"Không cần đâu, tôi ở đây được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi."
"Tôi ở đây, chăm sóc mẹ tôi thuận tiện hơn." Hứa Kha cảm thấy để mộtngười lạ ở lại chăm sóc mẹ mình vô cùng kì quặc. Sự xuất hiện bất ngờcủa anh, cô vẫn chưa thể nói rõ là không thích hợp ở đâu, nhưng vì tìnhtrạng hiện giờ của mẹ cô cho nên cô chẳng thể cứng ngắc mà hỏi bà lí do, vì thế một chút nghi hoặc trước mắt chỉ có thể giấu vào trong lòng.
Đêm nay, Hứa Kha ở trong phòng bệnh chăm sóc Thiệu Nhất Bình, giấc ngủ không hề yên ổn.
Trưa hôm sau, Lâm Ca vội vàng chạy tới đây. Qua một ngày đêm dùngthuốc, huyết áp và nhịp tim của Thiệu Nhất Bình đã ổn định hơn nhiều,tình trạng cũng đã khả quan hơn. Nhìn thấy Lâm Ca tới đây, tinh thần bàcũng sảng khoái hơn trò chuyện vài câu với anh.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên trên chiếc giường trong phòng bệnh rấtdễ khiến người ta biếng nhác, Thiệu Nhất Bình bị ánh nắng ban trưa chiếu vào nên có vẻ hơi mệt mỏi uể oải, Hứa Kha lập tức chỉnh chăn lại thậttốt để bà nghỉ ngơi, cùng Lâm Ca đi ra ngoài hành lang.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sung/538968/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.