Doãn Vãn Thừa khom người xuống, nắm lấy tay Thiệu Nhất Bình, rất lễphép nói: "Dì Thiệu, mẹ chau nói dì là ân nhân của nhà chúng cháu chonên bảo cháu thay mẹ tới đây chăm sóc dì."
Giọng nói của anh vô cùng trong sáng dễ nghe, tuy là người lạ gặp mặt lần đầu tiên nhưng hoàn toàn không có cảm giác mới lạ, khẩu khí thânthiết mà chân thành.
Thiệu Nhất Bình chăm chú nhìn Doãn Vãn Thừa, cũng chẳng nói một chữnào nhưng Hứa Kha lại phát hiện ra một điều kì lạ, trong mắt bà tất cảchỉ cso nước mắt.
Hứa Kha sợ hãi bước lên phía trước, lau nước mắt trong mắt bà đi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Thiệu Nhất Bình nhắm hai mắt lại, dường như đang dùng hết sức lực đểáp chế cảm xúc của bản thân, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra từkhóe mắt.
Hứa Kha vội vã thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động."
Lê Cảnh Hoa quay đầu, nói với Thẩm Mộ "Vãn Thừa còn chưa ăn cơm, condẫn nó và Tiểu Kha, đi ăn cơm trước đi, mẹ và dì Thiệu của con có chútlời muốn nói."
Lúc hai chữ "Tiểu Kha" từ trong miệng Lê Cảnh Hoa thoát ra, Hứa Khakhông để ý nét mặt của bà nhưng trong lòng cũng có một cảm xúc khácthường. Chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày, bà sẽ gọi cô như thế.
Hứa Kha nắm tay Thiệu Nhất Bình, thấp giọng nói: "Con chưa đói."
Thiệu Nhất Bình mở to mắt, "Đi đi."
Trong lòng Hứa Kha vừa lo lắng vừa nghi ngờ, rốt cục mẹ cô có chuyệngì muốn nói với Lê Cảnh Hoa? Có thể bị kích động lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sung/538967/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.