Hứa Kha ngẩn ra, cô không ngờ rằng anh sẽ cách nói đùa như thế để từchối, lòng tự trọng của cô không hợp thời tràn lên, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng: "Nếu Thẩm tiên sinh trung trinh với bạn bè đến vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa ."
Nói xong câu đó, cô lập tức cảm thấy hối hận, vì sao không vòng vèohơn chút nữa? Vì sao lại không kêu gọi anh nhiệt tình hơn, một phầnnghìn được cộng vào thưởng cứ như vậy rơi mất, mày tưởng mày là thiênkim tiểu thư hay sao.
Thẩm Mộ cúi đầu ăn cháo, không biết món cháo này có ngon miệng không nhưng vị giác vẫn không thoải mái, nhíu mi.
Hứa Kha không có tâm trạng nhìn anh ăn cơm, không yên lòng, có cảm giác muốn bỏ trốn.
Một bàn đầy đồ ăn, anh chưa ăn được mấy miếng chỉ ăn một bát cháo sau đó đã đứng lên: "Anh đưa em về."
Hứa Kha vô tình từ chối, "Cám ơn, không phiền đến Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mộ nhíu mày, "Nơi này cách trung tâm thành phố cũng khá xa,không có xe buýt, cũng không có taxi. Anh cảm thấy em đi một chiếc giàycao gót cao như vậy, chắc là không thể đi bộ về trung tâm thành phốđâu."
Anh nói đúng. Hứa Kha không khách khí nữa.
Ra khỏi căn nhà đó, ánh trăng rất sáng, sáng chói rõ ràng, cây cốicũng trở nên sáng rực, mơ hồ giống như một câu thơ rất đẹp là câu cốiđược ánh trăng nhuộm bạc.
Đáng tiếc, đầu óc cô chỉ có hình ảnh một phần nghìn kia.
Thẩm Mộ lên xe, thuận tay mở máy nghe nhạc, vừa vặn đúng bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sung/265312/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.