Rất nhiều người đồng cảm cho ta, cảm thấy ta gả cho một kẻ liệt giường lại bệnh nặng là thiệt thòi uỷ khuất, kỳ thật ta cảm thấy, gả cho Tống Nghi Đình cũng rất tốt.
Tống Nghi Đình vốn tính tình đã không tốt, trước khi sinh bệnh đã không dễ chọc rồi, bây giờ bệnh nặng càng không dễ nói chuyện. Bởi vì tính hắn khó chiều, người trong phủ lúc nào cũng tránh Đông viện. Mà ta cũng bởi vì chuyện này miễn đi không ít trói buộc, không riêng việc đi lại chào hỏi, còn có thể đi theo Tống Tống Nghi Đình ngủ nướng thoả thích, tự tại chẳng khác gì lúc còn ở nhà.
Huống hồ bởi vì xung hỉ xong, thâ thể của Tống Nghi Đình đúng thật là thật tốt hơn nhiều, vợ chồng lão tướng quân đối xử với ta càng thêm trìu mến, cuộc sống cũng trở nên mười phần thoải mái.
Trời thu mát mẻ, Tống Nghi Đình hiếm khi không tái phát bệnh cũ như mọi khi, thời điểm thái y đến xem mạch, nói thẳng rằng thân thể khởi sắc không ít, nếu tiếp tục như vậy có thể khôi phục rất nhanh.
Toàn phủ thượng trên dưới rất vui mừng, vào lúc Trung thu còn đặc biệt tổ chức tiệc cua, cũng mời rất nhiều đồng tộc gia quyến tới làm khách.
Tống Nghi Đình không có đi, hắn vẫn như cũ ở trong phòng mà buồn bực.
Ta ăn chút rau cỏ, rồi chạy về Đông viện.
Ta cho là hắn đang ngủ, đẩy cửa trở ra, hiếm thấy hắn đang chăm chú đọc sách dưới ánh đèn.
Nghe được bước chân ta vào cửa, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-xung-hi-cua-tuong-quan/3601460/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.