"Ngươi thích kiểu như thế nào, ta đến mai bắt đầu tìm kiếm cho ngươi." Ta buông thõng mắt, gãi gãi mũi nói.
Tống Nghi Đình sai khiến ta: "Ngươi bón thuốc cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Người này càng ngày càng lợi hại. Đêm động phòng còn mở miệng mắng người khác coi hắn là phế nhân, bây giờ bệnh tình chuyển biến tốt, ngược lại muốn làm phế nhân thật sự hay gì?.
Ta không tình nguyện xuống giường, bưng chén thuốc tiến tới, một ngụm lại một ngụm cho hắn uống.
Ta cho hắn uống thuốc nhưng không để tâm, khoé môi hắn dính lấy dược trấp ta cũng lười lau. Hắn duỗi lưỡi l.i.ế.m một cái, hỏi ta: "Thật đắng. Lần trước mứt quả nàng cầm về từ nhà mẹ đẻ đâu?"
"Không còn."
"Ta nghe nhạc mẫu đại nhân nói, rất nhiều, làm sao nhanh như vậy liền không còn nữa rồi?"
"Ngươi ăn quá nhanh, không còn mà ăn nữa."
"A." Lại miếng tiếp theo, hắn lại hỏi, "Nàng sẽ không ăn trộm của ta đấy chứ?"
Mắt thấy chén thuốc cạn đáy, ta rốt cục được giải thoát. Cầm chén trả về, ta lườm hắn một chút: "Ta không có!"
Tống Nghi Đình lên tiếng mắng: "Gan càng lúc càng lớn, dám như thế trừng tướng công của mình."
Ta chui vào trong chăn: "Cùng Nguyệt Như uống chút rượu, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, ta nghỉ ngơi trước."
Tống Nghi Đình đưa tay kéo ta từ trong chăn ra: "Còn sớm, nàng ban ngày đã ngủ nhiều một canh giờ, lúc này mà ngủ tiếp, trời chưa sáng nàng lại giày vò ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-xung-hi-cua-tuong-quan/3601461/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.