Hắn càng bất ngờ hơn: "Đây cũng là nương ngươi dạy ngươi?"
"Không phải...... Là các mama dạy lễ nghi tại phủ tướng quân dạy ta."
Tống Nghi Đình nghe xong mỉm cười một tiếng, vật người nằm trên gối: "Mọi chuyện đều muốn an bài cho ta, ngay cả chuyện khuê phòng cũng đều thay ta nghĩ kỹ. Buồn cười. Ta quả thật là một phế nhân."
"Ngươi không phải."
Tống Nghi Đình hình như là thật sự tức giận, nửa ngày không để ý tới ta.
Ta lấy lòng nói: "Tiên sinh tính bát tự nói, ta bát tự phú quý, nghĩ mà nói, cái phú quý may mắn này biết đâu có tác dụng với ngươi thì sao? "
"Quân lừa đảo đó mà ngươi cũng tin?"
"Tin chứ." Ta nhẹ nhàng dắt ống tay áo của hắn, khóc thút tha thút thít nhưng vẫn cố làm hắn vui lòng, "Tướng công, ta đói. Ngài cho ta ăn mọt miếng trước đi? Chờ ta ăn no rồi, mới có khí lực hưởng thụ vinh hoa phú quý."
Vẻ mặt của Tống Nghi Đình hoà hoãn lại, ra hiệu cho ta: "Trên bàn có bánh ngọt, là Thái hậu nương nương ban thưởng, mới làm xong đấy."
"Bánh ngọt trong hoàng cung à?! Ta chưa từng ăn qua!" Ta không kéo tay áo Tống Nghi Đình nữa, xoay người xuống giường, bưng đĩa bánh ngọt trên bàn lên.
Không ăn mấy miếng, nhìn thấy Tống Nghi Đình nhìn ta. Ta đưa tới một miếng: "Cho ngươi."
Hắn lắc đầu: "Ta không ăn."
Ta ăn đến mặt phồng lên thành cái bánh bao, miệng lầm bầm: "Ngươi nếm thử mà xem, ăn thật ngon. Cái này mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-xung-hi-cua-tuong-quan/3601459/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.