Ngọ Lăng Phong, cô gái của nhóm Triêu Ngọ Tịch Dạ, đẹp tựa như ánh mặt trời nóng bỏng dễ làm cho người ta si mê, nhưng nếu quá nóng rực cũng làm cho người ta lùi bước. Nam nhân vì vẻ đẹp của nàng trầm mê, nhưng đối với tính tình của nàng vẫn kính nể mười phần, nàng giống như con báo vậy, dụ hoặc nhưng nguy hiểm. Nghe oai hùng là thế, vậy mà lại bị lừa xuyên không về cổ đại, thời Đường. Thật châm chọc! Lúc trước nàng còn chỉ vào mặt tác giả nói “xuyên qua thời không đúng là ngu ngốc”. Người làm sao có thể xuyên qua thời không? Bây giờ đúng là gặp báo ứng.
Còn chàng, Mạc Kính Phong, đã hai mươi bảy tuổi rồi mà chưa có thê thiếp, bằng này tuổi người ta đã có năm sáu con, còn chàng chưa mảnh tình nào vắt vai. Nữ nhân bên cạnh chàng không thiếu, nhưng chàng đây là chưa muốn kết hôn. Vậy mà mẫu thân chàng lại không cho, nằng nặc đòi trong vòng một tháng hoặc là đưa một cô nương về làm vợ, hoặc một đứa cháu nội về, nếu không bà sẽ không tha. Mạc Kính Phong đành phải vứt tú chọn cầu hôn. Thú vị nha, soái ca đẹp trai như thế, Lăng Phong mà không có thì chẳng ai có. Nàng ung dung cầm tú cầu, nghiễm nhiên trở thành tân nương của chàng...