Một ngày sau khi Tiêu Chiến lên tàu, Lâm Âu mời cậu đến phòng hương liệu của mình.
Khi vào phòng, Lâm Âu liền dẫn cậu đi xem đồ hắn trân quý để trong tủ, hương liệu trong cửa hàng của Tiêu Chiến.
Khi nhìn thấy hương liệu kia, cậu quả thực dở khóc dở cười.
" Kỳ thật có một chuyện tôi vẫn muốn tìm anh xác nhận, lúc trước anh rời khỏi nhà, có phải đã bán hơn nửa viên hương liệu cao cấp ở Hắc thành hay không?"
Lâm Âu ngẩn người nhìn cậu, chớp chớp mắt: " Làm sao cậu biết... Chúa ơi, cậu không phải là người mua đó chứ?"
" Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi chính là người mua kia."
" Chúng ta đây là duyên phận gì a!" Lâm Âu nghe vậy lập tức nở nụ cười, " Lúc ấy tôi chạy trốn không có tiền, lại không dám trắng trợn bán ra một viên hoàn chỉnh, bởi vì nếu như vậy, mẫu thân của tôi khẳng định có thể phát hiện, còn lại nửa viên, người nhất thời không phát hiện ra, bất quá nếu biết là cậu, tôi sẽ bán cho cậu một viên hoàn chỉnh."
Không hỏi Tiêu Chiến tác dụng của nửa viên hương liệu kia, Lâm Âu cảm thấy đó có lẽ là một bí mật không thể nói.
" Có nửa viên là đủ rồi." Tiêu Chiến giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, " Anh không định về nhà sao?"
Lâm Âu biểu tình dừng lại, sau đó lắc đầu: " Trước mắt còn chưa có tính toán này, nhưng tôi đã len lén liên lạc với mẫu thân, xem như báo bình an cho người."
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Lâm Âu nói tiếp:"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027294/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.