Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ********* Người của Mục gia đến rất nhanh, Mục Tâm nằm mơ cũng không nghĩ tới thằng nhóc ngu xuẩn nhà mình, lần này cư nhiên có thể đem Ngũ điện hạ Tiêu Tán hoàn toàn đánh dấu. Quốc Vương chịu đựng phiền não cùng đau đớn gặp Mục Tâm trong thời kỳ xao động. Nghe Mục Tâm nói Mục Liệu cùng Tiêu Tán lưỡng tình tương duyệt, ông khẽ nhíu mày: " Chuyện từ khi nào, sao ta lại không nghe Tiêu Tán nói." " Bệ hạ không biết cũng bình thường, ta cũng không biết, nếu không phải đọc tin tức, hai đứa nhỏ này còn muốn gạt chúng ta đi." " Là như vậy sao?" Quốc Vương nhìn về phía Tiêu Đỉnh ở một bên, " Quan hệ giữa ngươi và Tiêu Tán không tệ, ngươi có biết chuyện này không?" Tiêu Đỉnh cười gật đầu: " Ngũ đệ thẹn thùng vẫn không biết mở miệng như thế nào." " Thì ra là như vậy, nếu hai người bọn họ thích nhau, liền chọn một ngày, để cho bọn họ kết hôn, chuyện này Tiêu Đỉnh ngươi làm đi." " Vâng, phụ hoàng." Mục Tâm không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy, lúc Tiêu Đỉnh tiễn ông rời đi, mở miệng nói: " Đa tạ Tam điện hạ, nhờ ngài hết cả." Tiêu Đỉnh cười nhạt: " Mục gia chủ không cần nói lời cảm ơn, ta đây cũng là vì hoàng thất." " Ta biết, ta biết, ngài cũng là lo toàn bộ đại cục." Tiêu Đỉnh không mở miệng, chỉ nhìn theo ông ta rời đi. Chuyện của Tiêu Tán và Mục Liệu cứ như vậy định ra. Thậm chí Tiêu Tán với tư cách đương sự cũng là người cuối cùng biết được, gần đến ngày kết hôn đã định sẵn mới có người đến thông báo cho cậu ta. " Ngũ điện hạ, Tam điện hạ bảo ngài mấy ngày nay không được ra ngoài, an tâm chuẩn bị cho chuyện kết hôn." " Tam hoàng huynh ta thật sự nói như vậy, anh ấy thật sự muốn gả ta cho Mục Liệu?" " Ngũ điện hạ, Tam điện hạ đây cũng là vì tốt cho ngài." " Tốt cái gì, ta không gả, ta chết cũng không gả!" Bây giờ Tiêu Tán nhảy dựng lên rống xong, liền muốn rời đi, bỗng nhiên nhíu mày, tay che bụng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, phản ứng như vậy của cậu ta làm tùy thị giật nảy mình, vội vàng sai người đi tìm bác sĩ. Tiêu Tán được đỡ ngồi xuống, bác sĩ rất nhanh lại đây, sau khi kiểm tra, cười rộ lên: " Chúc mừng Điện hạ, ngài đã có thai." " Cái gì?" Tiêu Tán nắm lấy tay bác sĩ, " Làm sao có thể, sao lại như vậy!" " Điện hạ xin đừng quá kích động, xin nghỉ ngơi nhiều hơn, bảo trì tâm tình vui vẻ." Bác sĩ đứng dậy dặn dò tùy thị của Tiêu Tán một số lưu ý. Tùy thị lúc trước đến thông báo cho Tiêu Tán đã rời đi trước một bước, đem tin tức Tiêu Tán mang thai báo cáo cho Tiêu Đỉnh biết. Buổi tối, Tiêu Đỉnh lại đến chỗ Tiêu Tán. Dưới sự chăm sóc của tùy thị, Tiêu Tán nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhìn thấy gã, giãy giụa muốn ngồi dậy, bị Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng đè lại. " Ngũ đệ, tùy thị đem chuyện của ngươi nói cho ta biết, ta hỏi ngươi, hiện tại loại tình huống này, ngươi vẫn là không muốn cùng Mục Liệu kết hôn sao?" " Tam hoàng huynh, đứa nhỏ này ta không muốn, ngươi giúp ta có được không?" " Bỏ đứa nhỏ nguy hiểm quá lớn, ta sẽ không để cho ngươi mạo hiểm, nhưng nếu ngươi không muốn cùng Mục Liệu kết hôn, chuyện này coi như xong, nhưng sau này sẽ phải chịu rất nhiều tin đồn, ngươi có thể chịu đựng được không?" Tiêu Đỉnh vừa nói vừa đưa tay lau sạch nước mắt cho đối phương. Tiêu Tán nắm lấy tay gã: " Ta nghe Tam hoàng huynh, ta cùng hắn kết hôn, ta không có lựa chọn, hu hu!" " Đừng khóc." Tiêu Đỉnh đưa tay ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi. Tiêu Tán nức nở phát tiết ủy khuất của mình, " Tam hoàng huynh, sao lại như vậy, ta thật hận!" " Tam hoàng huynh sẽ thay ngươi báo thù, đừng khóc, đối với thân thể không tốt." Tiêu Tán ù ù cạc cạc gật đầu. Đem Tiêu Tán trấn an xong, Tiêu Đỉnh mới rời đi. Ngày Ngũ điện hạ kết hôn với Mục gia Mục Liệu sau khi xác định xong, công bố cho mọi người —— [ Đây thì ra là thật? ] [ Thật hay giả, sắp kết hôn sao, tôi vẫn cho rằng đây là scandal! ] [ Hiện tại có phải nên nói chúc mừng hay không? ] [ Có chút không thể tin được, Ngũ điện hạ cuối cùng lại muốn gả cho Mục gia Mục Liệu! ] [ Nói thật, là Omega tôn quý nhất Đế quốc, Ngũ điện hạ có thể nói đem một tay bài tốt đánh nát, còn tưởng rằng hắn có bạn tình tương lai, không phải Nguyên soái cũng nên là Thượng tướng, không nghĩ tới cư nhiên là một tên hoàn khố, thậm chí ngay cả người thừa kế thế gia cũng không phải, thật là thổn thức! ] [ Ngũ điện hạ mắt mù sao, mới có thể coi trọng Mục Liệu? ] [ Lúc trước nhìn thấy khu tin tức,cố ý đi hỏi thăm một chút, nghe nói vị thế gia hoàn khố này, là hoàn khố thật sự, tình nhân cũng không biết có bao nhiêu, Ngũ điện hạ sẽ không điên chứ? ] [ Lưỡng tình tương duyệt, phía trên chỉ cần đưa lên chúc phúc là được! ] [ Mặc kệ nói như thế nào, tân hôn vui vẻ đi! ] [ Thời gian kết hôn sớm như vậy, Ngũ điện hạ không phải là có thai chứ? ] [ Phía trên nói thật không chừng, bằng không vì sao lại sốt ruột như vậy? ] ...... Ngày kết hôn, dựa theo phong tục của Thú nhân Đế quốc, song phương phải cam kết trước tượng Thần Thú. Tất nhiên, trước đó cặp đôi cũng nhận được lời chúc phúc từ bạn bè và gia đình. Ngày này cho dù Tiêu Tán có không muốn như thế nào, cũng biết đây đối với cậu ta mà nói, là kết quả tốt nhất. Mục Liệu đỡ cậu ta, thong dong bắt đầu tiếp nhận phước lành. Mọi người đều có một bông hồng trắng trong tay. Sau khi nói xong lời chúc, sẽ tặng cho tân nhân. Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Quốc Vương, hôm nay hắn mặc quân phục, huân chương lóe ra ánh sáng trước ngực hắn. Lúc đi tới trước mặt hắn, Tiêu Tán ngước mắt nhìn, trong mắt tràn đầy u oán căm giận. Đôi mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác lại lãnh đạm dị thường, đem hoa hồng trắng trong tay đưa đến trước mặt Tiêu Tán: " Chúc mừng Điện hạ gả cho người mình yêu." Những lời này có thể nói ra từ rất nhiều người, nhưng duy chỉ có Vương Nhất Bác nói ra, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm vào ngực Tiêu Tán. Không tin Vương Nhất Bác cái gì cũng không biết lý do hôm nay Tiêu Tán phải cùng Mục Liệu kết hôn từ đâu mà đến. Nhưng hắn vẫn nói ra những lời như vậy. Mục đích không phải là chúc mừng, mà là mỉa mai. Tiêu Tán tức đến đỏ hốc mắt, nắm chặt nắm đấm tự nhủ khắc chế, trường hợp hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải nhẫn nại, bởi vì đã không còn đường lui cho mình. Xoay người nắm hoa lấy hồng Vương Nhất Bác đưa cho mình, đi theo bên cạnh Mục Liệu về phía người ban phước tiếp theo... Quốc Vương bởi vì thân thể không khỏe, không thể theo dõi toàn bộ quá trình, buộc phải trở lại tẩm cung. Thời kỳ xao động của ông càng ngày càng nghiêm trọng, đã mơ hồ có dấu hiệu mất khống chế. Vương Nhất Bác đem tất cả thu vào trong mắt. Khi nhìn lại, thấy Tiêu Đỉnh tiến đến. " Mấy ngày nay phụ vương thường xuyên hỏi Đại hoành huynh khi nào trở về, nói phát sinh nhiều chuyện như vậy, Đại hoàng huynh lẽ ra đã phải trở về sớm rồi, Nguyên soái có liên lạc được không? " Không." " Ta nghĩ cũng vậy, Nguyên soái cảm thấy Đại hoàng huynh ta còn có thể trở về sao?" " Không rõ lắm." " Nguyên soái vẫn cẩn thận như vậy." Vẻ mặt của Vương Nhất Bác vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như cũng không có hứng thú với lời nói của gã. Ngay khi Tiêu Đỉnh cho rằng hắn sẽ không mở miệng nói gì nữa, Vương Nhất Bác lại nói: " Đại điện hạ không trở về đối với Tam điện hạ không phải rất tốt sao? " Tiêu Đỉnh mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía hắn: " Nguyên soái thật sự cho rằng như vậy sao? " Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, đôi mắt của Tiêu đỉnh híp lại. Tên này thật sự là quá giảo hoạt, thỉnh thoảng lộ ra một chút, nhưng vẫn làm cho người ta không thể dò xét được suy nghĩ thật sự của hắn. Chỉ cần Tiêu Chinh – biến số này biến mất, mục đích của gã có thể đạt được. Sau khi lễ kết hôn kết thúc, Tiêu Tán theo Mục Liệu trở về Mục gia, đến lúc này cậu ta xem như thoát ly hoàng thất trở thành một thành viên của Mục gia. Trở lại phòng, Tiêu Tán trực tiếp hất tay Mục Liệu ra, vẻ mặt ghét bỏ rơi vào trong mắt Mục Liệu. Mục Liệu nhìn đối phương, hừ nhẹ một tiếng: " Điện hạ đây là có ý gì, ghét bỏ ta, dùng xong liền vứt đi?" Ngữ khí của gã mang theo trào phúng, hiển nhiên không giống thái độ ngày đó khi dỗ dành cậu ta. Tiêu Tán ngước mắt lên nhìn gã: " Ngươi biết là tốt rồi." Mục Liệu thiếu chút nữa bị những lời này của đối phương làm tức đến bật cười: " Điện hạ nếu đã ghét bỏ như vậy, vì sao phải kết hôn với ta, à, là bởi vì thằng nhóc trong bụng ngươi, cũng vì thanh danh của ngươi, vạn nhất làm cho người ta biết, Ngũ điện hạ Đế quốc tâm tâm niệm niệm chính là Nguyên soái Đế quốc, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài còn làm người như thế nào đây, bất quá có lẽ ngươi cũng không quan tâm, bằng không cũng sẽ không thuê phòng chờ Nguyên soái người ta cùng ngươi gặp mặt, kết quả lại tiện nghi cho ta!" " Ngươi câm miệng, câm miệng!" " Tại sao ta phải câm miệng, ta mới không cần câm miệng, ta thích nói đó, hôm nay nhận chúc phúc của Nguyên soái, ngươi vui vẻ không, hài lòng không, người ta không chỉ chúc mừng ngươi, còn chúc mừng ngươi gả cho người mình thích đấy!" Mục Liệu vẻ mặt trào phúng, làm cho Tiêu Tán đỏ mắt, cầm lấy cái chén trà trên bàn ném về phía gã, Mục Liệu né tránh sau đó nắm lấy tay cậu ta: " Ngũ điện hạ, ngươi đã kết hôn với ta, ta mặc kệ ngươi lúc trước trong lòng nghĩ đến ai, tâm niệm ai, nhưng bây giờ ngươi tốt nhất an phận cho ta, ngươi ôn nhu nghe lời một chút, ta liền thương ngươi một chút, nếu ngươi náo loạn, ta cũng có biện pháp trị cho ngươi!" Nói xong Mục Liệu buông tay đối phương ra, hừ lạnh một tiếng xoay người ra khỏi phòng. Tiêu Tán bị lưu lại nhìn vết cào trên cổ tay, lòng tràn đầy phẫn hận. Hết chap 133.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]