Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ***************** " Kỳ thật tôi vẫn rất tò mò, Tô Hoàng hậu bị đau đầu, là do y tự mình làm sao?" Lâm Âu đột nhiên mở miệng, rõ ràng là tò mò về vấn đề này. Nghe vậy Tiêu Chiến cũng nhìn về phía Thích Vụ. Thích Vụ cười rộ lên, hỏi cậu: " Con cảm thấy thế nào, Tiêu Chiến? Trên di thư nói, y dùng nhầm hương, mới dẫn đến đau đầu, sai lầm này, là do y phạm phải, hay là có người nào cố ý để cho y phạm phải? Khi con còn nhỏ, Thích Huy vẫn hy vọng con có thể bình thường một chút, như vậy sẽ không quá bắt mắt, sống cũng sẽ tương đối vui vẻ an bình, nhưng con là con của người đó, làm sao có thể bình thường? Tiêu Chiến, quả thực con rất hiểu người đó, có thể giết chết Thích Huy ngoại trừ chính bản thân người đó thì không có người khác. Hương của Tô Chu là ta đổi, lúc ấy Thích Huy để lại thư cho ta, dặn dò ta một số việc, trong đó có sau khi người đó chết, suy đoán Tô Chu sẽ lợi dụng chuyện này nhằm vào Thích gia. Người nói cho ta biết nếu như không muốn chịu trách nhiệm, có thể thuận nước đẩy thuyền lợi dụng chuyện này, chấm dứt thân phận thế gia của Thích gia. Cũng dặn dò ta sau khi người đó đi, bảo vệ con chu toàn, điểm này ta làm không đủ tốt, xin lỗi, nhiều năm như vậy khiến con chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng ta không có biện pháp đem con từ hoàng cung đón ra, như vậy rất nhiều chuyện đều sẽ bại lộ." Đây là việc duy nhất Thích Vụ cảm thấy áy náy với Tiêu Chiến. " Lần bắt cóc đó, là cữu cữu cứu con?" Thích Vụ thấy cậu thông qua mấy câu nói của y, có thể phân tích ra rất nhiều thứ, đối với đứa cháu này càng thêm thích: " Đúng vậy, hơn nữa còn làm một số việc trên tuyến thể của con, làm cho con trông giống như một Beta. " Tiêu Chiến biết, Thích Vụ sở dĩ làm như vậy, là không muốn cậu ở nơi hoàng cung quá mức bắt mắt, sẽ bị người ta ghen tị, bình thường một chút ngược lại có thể sống lâu hơn một chút. " Cho nên tuyến thể của Tứ điện hạ căn bản không có bị hỏng, vậy có thể khôi phục sao?" Lâm Âu giống như bắt được trọng điểm nhìn Thích Vụ. " Có thể, con muốn khôi phục sao?" Suy nghĩ một chút, Tiêu Chiến đầu: " Không cần, hiện tại như vậy rất tốt. " Cậu chỉ có thể cảm nhận được tin tức tố của Vương Nhất Bác là tốt rồi, những người khác cũng không cần. Thích Vụ dường như đã biết tâm tư của cậu, cười gật đầu: " Lời ta muốn nói, đều nói xong, cám ơn con đã hiểu." Khi Cảnh Trực mang theo 0520 tìm tới, tiệc thịt nướng của ba người vừa mới chấm dứt. Cảnh Trực giật giật mũi: " Các người ăn cái gì thơm như vậy." " Ăn cái gì cũng không có phần của anh." Thích Vụ nhìn 0520 được ôm trong ngực, cười sờ sờ vỏ não của nó, " 0520 còn nhớ ta không?" " Thích Vụ thiếu gia, đã lâu không gặp." 0520 dùng âm thanh loli đáng yêu chào hỏi Thích Vụ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhíu mày, ý là hiển nhiên cần lời giải thích. " 0520 là robot mà cữu cữu đã sử dụng trước đây." Tiêu Chiến cũng không có ký ức 0520 xuất hiện bên cạnh mình, bộ phận ký ức liên quan này, hiển nhiên nguyên chủ cũng không có. Hiện tại biết nguyên nhân, Tiêu Chiến gật gật đầu: " Thì ra là như vậy. " Đang nói, Lâm Âu thu thập xong từ trên đi xuống. Cảnh Trực nhìn Omega đi xuống, ánh mắt sáng ngời: " Vị này là..." Khoảnh khắc anh mở miệng, Lâm Âu cũng chú ý tới anh: " Xin chào, tôi là Lâm Âu." Không nghĩ tới hắn lại chủ động mở miệng, Cảnh Trực có chút thụ sủng nhược kinh: " Tôi là Cảnh Trực." " Xin chào." Lâm Âu hướng anh nở nụ cười, quay đầu nói với Tiêu Chiến " Điện hạ, lát nữa còn đến phòng hương liệu của tôi không? " " Này, tôi nói hôm nay cậu nghỉ ngơi một chút không được sao, phòng hương liệu đặt ở đó cũng sẽ không chạy thoát." Thích Vụ đối với chế hương cuồng ma không biết nói gì. Tiêu Chiến cười lắc đầu: " Tôi không đi nữa, lát nữa tôi còn có chút việc." " Vậy được rồi." Lâm Âu đến cũng không cưỡng cầu, nghiêng đầu nói với Thích Vụ, " Thích ca cho dù cậu nói như vậy, tôi vẫn phải đi, không đi chế hương, tôi còn có thể làm gì nữa, tôi lại không có tình yêu ngọt ngào để nói." Nói xong Lâm Âu xoay người tiêu sái phất phất tay rời đi. Tiểu radar trong lòng Cảnh Trực nhận được tín hiệu nào đó vào giờ phút này: " Thích Trung tướng, Lâm Âu vẫn còn độc thân sao?" Đột nhiên nghe thấy những lời này, Thích Vụ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cười khẽ một tiếng: " Đúng vậy, Cảnh Thượng tướng nếu có tâm, có thể thử xem." Tiêu Chiến nghe vậy cười đem 0520 từ trong ngực Cảnh Trực tiếp nhận, đặt trên mặt đất: " 0520 chúng ta trở về đi." " Được thưa chủ nhân." Thời kỳ xao động của Quốc Vương càng ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức không duy trì được hình người, chuyện của Đế quốc trên cơ bản toàn bộ đều do Tiêu Đỉnh thay thế. Lợi dụng cơ hội này, Tiêu Đỉnh đem An gia cùng Mục gia liên tục đào lên chuyện liên quan đến việc Đại vương tử tham ô nhận hối lộ kết đảng riêng. Trong quá trình này Lâm gia cùng Hạ gia cũng giúp không ít. Bằng không chỉ có một mình Tiêu Đỉnh, thật đúng là không tiện đồng thời đối phó An gia cùng Mục gia. An gia cùng Mục gia ngã xuống, mặc dù Tiêu Chinh lúc này có thể trở về, cũng không đáng sợ. Đồng thời hành động như vậy, ở trong dân chúng cũng có thể thu hoạch được khen ngợi. Có thể nói lợi dụng chuyện này, uy danh của Tiêu Đỉnh ở trong dân chúng đều cao lên. Dù sao Nhị điện hạ trở về Thần Thú, Đại điện hạ lại có vết nhơ, Ngũ điện hạ càng là bởi vì Mục gia sau khi ngã xuống bị liên đới, chỉ có thể theo Mục Liệu dời ra khỏi tinh cầu thủ đô, đi tới tinh cầu xa xôi sống hết kiếp này, còn lại Tứ điện hạ bởi vì đi theo Nguyên soái, được tận lực bỏ qua. Bây giờ người duy nhất còn lại, thoạt nhìn tựa hồ coi như không tệ, mặc dù gã chỉ là một Beta. ...... Lúc này nội viện hoàng cung to như vậy, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua. Tiêu Đỉnh ngồi trên bậc thềm, nhìn bầu trời đầy sao. Sau khi trưởng thành, chưa bao giờ gã có thời điểm bình tĩnh như vậy, hoàng cung to lớn như vậy hiện giờ chỉ còn lại Tiêu Đỉnh và Quốc Vương thở hổn hển trên giường bệnh. Có thể nói chỉ cần Quốc Vương trở về Thần Thú, vị trí đó sẽ tự nhiên rơi vào trong ngực gã. Nhưng sao lại không có niềm vui như gã nghĩ. Từ khi nào gã bắt đầu khát vọng vị trí đó, đã không nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ lúc còn nhỏ, phụ hoàng cùng mẫu hậu sẽ hỏi Tiêu Chinh, Tiêu Khải bài học, sẽ hỏi Tiêu Tán hôm nay ăn cái gì, có vui hay không, lại duy chỉ có đối với gã không quan tâm, giống như vô luận gã như thế nào đều tốt, sống cũng tốt, chết cũng tốt, cũng không có quan hệ. Bởi vì gã chỉ là một Beta không quan trọng. Không giống như Alpha, có thể chất cường hãn, đầu óc thông minh, cũng không yếu đuối như Omega, số lượng ít ỏi lại trân quý. Gã chỉ là một Beta bình thường. Đối với gia đình hoàng gia, Beta là sự tồn tại vô dụng nhất. Thậm chí khi Tô Chu nằm trên giường bệnh, y luôn nói với gã một câu: " Nếu ngươi không phải Beta thì tốt rồi." Nếu gã không phải Beta thì tốt rồi, nếu gã có thể chọn cha mẹ thì tốt rồi. Gã thủy chung nhớ rõ, mười mấy tuổi vô tình rơi xuống nước, lúc tuyệt vọng là vị kia cứu gã. Người vốn là người không có khả năng nhất, vươn tay ra với gã, mà cha mẹ gã lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Mãi cho đến khi gã hồi phục, mới qua loa hỏi một câu, sau đó liền không có sau đó. Sau khi gã được Thích Huy cứu trở về, ở tẩm cung của người đó một tháng, Thích Huy cũng không thường xuyên đến thăm gã, nhưng an bài tùy thị chăm sóc gã. Gã ngẫu nhiên ở trong viện đi dạo, có thể nhìn thấy người đó ôm Tiêu Chiến, ôn nhu dỗ dành, khi đó Tiêu Chiến còn rất nhỏ, nhóc con nho nhỏ nằm trong lòng mẫu thân, là hạnh phúc như vậy. Có đôi khi gã nghĩ, nếu mình là hài tử của người đó thì tốt rồi, cho dù gã là Beta, Thích Huy cũng sẽ đối với gã rất tốt. Thật không may, gã không phải. Mẫu hậu của gã chưa từng cười với gã như vậy, phụ hoàng lại càng không có quan tâm gã, hay cùng gã nói chuyện. Gã tuy rằng là Tam điện hạ được hoàng gia công nhận, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào. Gã muốn được chú ý, so với huynh đệ của gã cố gắng rất nhiều lần. Gã đã sớm biết rõ điểm này, cẩn thận đem chân chính mình che dấu. Đêm Thích Huy chết, gã tận mắt nhìn thấy có người thay hương của Tô Chu, gã cái gì cũng không nói. Mặc cho người kia thay thế hương của Tô Chu, bởi vì trong lòng gã nghĩ, Omega ôn nhu, duy nhất vươn tay ra lúc gã gặp nguy hiểm không còn nữa, sau này hoàng cung này, chỉ còn lại sự lạnh lẽo như băng, vậy thì làm cho loại rét lạnh này, càng lạnh triệt để một chút. Tô Chu dùng hương được điều chế kia, bắt đầu đau đầu. Gã cũng bắt đầu tận hiếu trong hơn một thập kỷ. Chịu đựng, ẩn nấp, chờ đợi thời gian đến. Gã không có người có thể sử dụng, tất cả chỉ có thể dựa vào chính gã, Thần Thú cũng không có vứt bỏ gã, đem tên ngu xuẩn Tiêu Tán kia đưa tới. Các huynh trưởng của gã cũng không làm cho gã thất vọng, là Alpha gien cao cấp ưu tú, làm cho bọn họ bị che mắt, trở nên cuồng vọng tự đại, toàn thân chỉ còn lại ngu xuẩn cao ngạo tự phụ, nhưng những thứ này lại cho gã cơ hội. Hết thảy cơ hội, gã đều phải gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay. Chờ đợi thời gian đã đến từ lâu. Bây giờ dường như cuối cùng gã đã chờ đợi được. Bóng tối luôn đến trước bình minh, nhưng sau đó bình minh lại xuất hiện. Khi chân trời dần sáng lên, Tiêu Đỉnh đứng dậy đi về phía tẩm cung của Quốc Vương. Hết chap 135.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]