Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********
Khi Tiêu Chinh cầm lấy phần tư liệu kia, cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, Thích Vụ đứng ở cửa nhìn gã: " Mang đồ đạc ra ngoài. "
Tiêu Chinh nhìn y, y là một mình trở về, gã to lớn đã không biết đi đâu." Ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này?"
Thích Vụ nhếch khóe môi: " Có một số việc cần gì phải biết rõ ràng như vậy, Điện hạ."
Một tiếng Điện hạ, đủ chứng minh, bọn họ từ đầu đến cuối đều biết thân phận của gã.
" Các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Tiêu Chinh siết chặt tư liệu trong tay đi về phía Thích Vụ.
Thích Vụ lại không sợ gã, phảng phất căn bản không có cảm nhận được mùi bùn đất từ trên người Tiêu Chinh truyền đến.
" Đừng dùng tin tức tố ở đây, bằng không ngươi có thể..." Y còn chưa dứt lời, đột nhiên người xuất hiện bên cạnh y nắm lấy cổ Tiêu Chinh và đẩy hắn vào tường.
Mùi thuốc lá lạnh thấu xương, nửa híp mắt, miệng nói: " Này, lại gặp nhau rồi."
Nếu như không phải trên tay còn bóp cổ người ta, chào hỏi như vậy, cũng coi như thân thiết.
Buông tay ra, Tiêu Chinh sắc mặt khó coi nhìn hai người bọn họ, lúc này hết thảy hắn đều hiểu, Thích Vụ cùng người trước mắt này là một giuộc.
Hoặc là nói trên chiến hạm này, căn bản không có cái gọi là " phạm nhân".
" Các ngươi vì diễn xuất thật đúng là hao tâm tổn trí."
" So ra kém sự vất vả của ngươi, rất vui vẻ cảm ơn."
Đồ Lẫm kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt rơi vào tư liệu trong ngực gã: " Ngươi còn hai tiếng nữa sống trên tàu, sau đó có thể trở về."
" Các ngươi muốn thả ta ra?" Tiêu Chinh không cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng thả người như vậy.
Đồ Lẫm cười: " Ngươi cảm thấy thế nào!"
Tiêu Chinh nhíu mày, vừa định nổi giận, liền nghe Thích Vụ nói: " Nếu ta là ngươi, trước tiên đọc xong tư liệu trong tay rồi nói sau, bên cạnh là phòng nghỉ riêng biệt, ngươi có thể đi qua đó."
Nghe y nói xong, Tiêu Chinh không nói gì nữa, ôm tư liệu đi phòng bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, liền khẩn cấp ngồi trên giường, mở tư liệu ra.
Tư liệu cho thấy hành động và lời nói của Tiêu Đỉnh trong khoảng thời gian này.
Đối với Tiêu Đỉnh, Tiêu Chinh cũng không có quá nhiều ấn tượng, bởi vì là Beta cho nên từ khi sinh ra nhất định sẽ không được coi trọng.
Gã nhớ rõ Tiêu Đỉnh khi còn bé, có khoảng thời gian luôn sinh bệnh, nhưng Quốc Vương cùng Tô Chu rất ít khi đến thăm, có lần không biết làm thế nào rơi xuống hồ, may là Thích hoàng hậu đi ngang qua cứu được, mang về cho người chăm sóc đến lúc khôi phục mới đưa về.
Đây là ấn tượng duy nhất của gã đối với Tiêu Đỉnh.
Nhưng trong tài liệu này cho thấy, Tiêu Đỉnh dẫn dắt Tiêu Tán phạm sai lầm, lợi dụng sai lầm của Tiêu Tán khiến Tiêu Khải mất đi Viện kiểm duyệt, nhưng những thứ này so với việc sau này của gã đều không tính là gì.
Tư liệu rõ ràng cho thấy, Tiêu Đỉnh vì hôm nay mà chuẩn bị rất lâu, bắt đầu từ lúc Tô Chu đau đầu, Tiêu Đỉnh vẫn luôn làm bạn bên cạnh người, hiếu tâm đáng khen ngợi, mọi người bên cạnh Tô Chu, bao gồm cả bác sĩ đều biết tộc Nhân ngư biển sâu có một loại Bối thạch, có thể trị liệu đau đầu cho Tô Chu, nhưng loại Bối thạch màu lam này, còn có một cái tên, gọi là Mộng Yểm Chi Thạch, người sử dụng sẽ trường kỳ ở trong ác mộng, nếu trong lòng có người hoặc chuyện gì sợ hãi, sẽ ở trong mộng lặp đi lặp lại, thời gian không lâu, tinh thần con người sẽ không tốt, tâm ma xuất hiện, hơn nữa chỉ biết càng dùng càng tệ hơn.
Vậy mà Tiêu Đỉnh lại bảo bác sĩ đem tin tức Lam Bối tiết lộ cho Quốc Vương.
Sau khi nghe nói, quả nhiên Quốc Vương mua Lam Bối từ Nhân ngư tộc, mới đầu hiệu quả thập phần rõ rệt, nhưng rất nhanh tinh thần Tô Chu bắt đầu không tốt, thân thể cũng càng thêm suy sụp, thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Tiêu Khải bởi vì mất đi Viện kiểm duyệt, muốn một lần nữa lấy được tín nhiệm của Quốc Vương, đánh chủ ý lên Tô Chu, dù sao Tiêu Đỉnh sở dĩ có cảm giác tồn tại, chính là làm bạn với Tô Chu lâu dài, hiếu tâm cảm động Quốc Vương, chỉ là vận khí của Nhị đệ không tốt, hoặc là nói từ lần đầu tiên bắt đầu có chủ ý này, cũng đã rơi vào bẫy của Tiêu Đỉnh.
Lợi dụng cái chết của Tô Chu, đem Tiêu Khải triệt để đá ra khỏi cuộc chơi.
Ngoại trừ những thứ này ra, Tiêu Đỉnh đối với Quốc Vương cũng đồng dạng không nương tay, tự tay nấu canh cho ông, thêm vào thuốc có thể dẫn phát Alpha gien cao cấp tiến vào thời kỳ xao động...
Đọc xong tư liệu, Tiêu Chinh toát mồ hôi lạnh.
Gã chưa bao giờ nghĩ tới, đệ đệ có cảm giác tồn tại rất thấp, không có uy hiếp gì, cư nhiên có thể ác độc đến trình độ này, Tam đệ điên rồi sao?
Vì vị trí kia cư nhiên có thể không từ thủ đoạn.
Hai giờ trôi qua rất nhanh.
Khi cửa phòng bị mở ra, Đồ Lẫm lần thứ hai xuất hiện ở cửa, lúc này đây Thích Vụ cũng không có ở bên cạnh anh.
Đồ Lẫm không mặc quân phục thoạt nhìn khí chất vẫn bức người như trước: " Đi thôi Điện hạ, chúng ta đến rồi."
" Đi đâu?" Tiêu Chinh lập tức cảnh giác.
Đồ Lẫm nói xong, lui ra nửa bước, lập tức có người tới, bịt miệng Tiêu Chinh, đội mũ trùm đầu, kéo gã ra khỏi phòng.
•••52Hz•••
Ngày tang lễ của Tô Chu, trời vẫn không nắng.
Tiêu Đỉnh nâng Quốc Vương đi trước đội ngũ, Tiêu Tán được tùy thị đỡ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi ở bên kia, biểu tình trên mặt đều rất nhạt.
Tang lễ được công khai cho công chúng cả nước, lúc này toàn bộ quang võng đều đang âm thầm theo dõi tất cả những chuyện này...
[ Giống như loại chuyện này, trời luôn luôn sẽ mưa! ]
[ Nói thật đối với Hoàng hậu không có ấn tượng gì tốt, tôi cũng không có cảm giác gì, còn không bằng đối với Nhị điện hạ, Nhị điện hạ thật sự có chút đáng tiếc, trẻ tuổi như vậy! ]
[ Lúc trước còn nói Tam điện hạ có hiếu tâm, kết quả chính là Nhị điện hạ đi, tôi hiện tại cũng không rõ những chuyện trong hoàng thất này, cảm giác loạn thất bát tao*! ]
*Lộn xộn, rối tung rối mù.
[ Lát nữa có phải nên đọc rõ công tích khi còn sống của Hoàng hậu cùng Nhị điện hạ hay không? ]
[ Mặc kệ người rác rưởi đến đâu, sau khi chết đều có người viết công tích rực rỡ, nhưng những người bởi vì bọn họ chết lại cái gì cũng không chiếm được, quả thực giống như trò đùa vậy! ]
[ Mau mau mau, cách vách, không phải ở diễn đàn nặc danh, người này lá gan sao lại lớn như vậy! ]
[ Cái gì, phía trên đang nói cái gì, cách vách làm sao vậy! ]
[ Mẹ kiếp, di thư của Hoàng hậu, cư nhiên là di thư của Hoàng hậu! ]
Ngay khi bên hoàng gia cử hành tang lễ, quang võng khu tin tức bay ra một lầu đề tài như vậy ——
# Di thư của Tô Chu #:
" Khi các ngươi nhìn thấy bức thư này, ta có thể đã trở về Thần Thú, xin đừng nhớ ta, bởi vì ta không đáng, đời này của ta, tuổi nhỏ chịu rất nhiều khổ cực, lớn lên vận khí mới tốt một chút, Thích gia đối với ta mà nói là tặng than trong ngày tuyết, nhưng ta lại không có tri ân báo đáp.
Ta thủy chung nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thích Huy, vẻ đẹp của người đó làm cho tâm ta sinh hâm mộ, cũng thập phần khao khát, ta vẫn cảm thấy làm Omega, bộ dáng tốt đẹp nhất, đại khái chính là giống Thích Huy, có gia thế, có năng lực, có dung mạo.
Ta luôn cảm thấy mình chỉ hâm mộ người đó nhưng không đố kị.
Thẳng đến khi ta nhìn thấy Tiêu Viễn, ta yêu bạn đời của ân nhân, hơn nữa không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại đi quyến rũ.
Có rất nhiều người có thể không biết rằng có một loại hương liệu trên thế giới này, có thể làm cho những người không thích ngươi rơi vào tình yêu với ngươi.
Ta sở dĩ biết, là bởi vì loại hương liệu này, cần phải chiết xuất từ trên người một dã thú trên tinh cầu xa xôi của ta, ta lợi dụng loại hương liệu này, làm cho Tiêu Viễn mê mệt ta, và trung thành yêu ta trong một thời gian dài.
Bí mật này ta vốn có thể mang đến chỗ Thần Thú, nhưng ta cảm thấy đối với người ta yêu không công bằng, Tiêu Viễn hẳn là biết chân tướng, nhưng ta cũng cần nói một câu xin lỗi, Tiêu Viễn ta đã lừa ngươi.
Nhưng ta đã cho Thích Huy tổn thương nhiều hơn, ta thừa nhận rằng ta đã ghen tị với người đó ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Người đó tốt đẹp bao nhiêu, ta liền xấu xí bấy nhiêu, ngay cả khi ta cướp đối tác của người đó. Thích Huy có thể vân đạm phong khinh đối đãi, làm cho ta thoạt nhìn càng giống một chú hề.
Thậm chí dưới sự khống chế của hương liệu, Tiêu Viễn vẫn cùng người đó thai nghén con, đây là châm chọc lớn nhất đối với ta mà nói.
Từ khi đứa trẻ kia sinh ra, ta liền hận không thể giết chết nó, ta căn bản không muốn để cho nó lớn lên, nó lớn lên, con của ta phải làm sao bây giờ?
Ta không thể chờ thêm nữa, vào mùa xuân, tinh cầu thủ đô sẽ mưa rất lâu, mưa to có thể che dấu rất nhiều chuyện, ta giết Thích Huy, tự mình hạ thuốc bản thân, ta muốn Tiêu Viễn đối với ta sinh lòng thương tiếc, ta muốn dùng nỗi đau của ta, hủy hoại Thích Huy, hủy hoại Thích gia, ta đã làm được.
Tiêu Viễn vì ta mà tức giận, Thích Huy chết, Thích gia không còn, chỉ còn lại có một đứa con, ta bỗng nhiên không muốn giết nó, ta muốn xem nó rốt cuộc có thể trưởng thành như thế nào.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, nó cư nhiên kế thừa thiên phú của cha nó trên hương liệu, ta không có khả năng để cho nó trưởng thành.
Ta cho người bắt cóc nó, nhưng trên đường đi không biết bị lộ ở đâu, nó đã được cứu trở lại, nhưng tuyến thể bị phá hủy, điều này rất tốt, không có tuyến thể Omega không là bất kỳ mối đe dọa nào.
Chỉ có thể bình thường sống cả đời, nghĩ đến Thích Huy, một Omega tốt như vậy, con trai của người đó sẽ bình thường mà sống, ta liền tràn đầy sung sướng.
Lúc này ta là người hạnh phúc nhất, ta cho rằng ta có được tất cả lại không nghĩ tới Thần Thú hạ xuống trừng phạt.
Ta vì hãm hại Thích gia, dùng nhầm hương liệu, đau đầu trị không được, không chỉ như thế, còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Kết quả tốt chỉ còn lại Tiêu Viễn thương tiếc ta.
Nhưng nếu không có sức khỏe, điều này có ý nghĩa gì đối với ta nữa.
Ta chịu đủ tra tấn hơn mười năm, rốt cục ý thức được, tất cả đều là Thần Thú trừng phạt ta. Người không trực tiếp lấy mạng ta, lại từng chút từng chút tra tấn ta, chỉ vì tội nghiệt của ta sâu nặng."
[ Mẹ nó nha, tôi quả thực không thể tin được ánh mắt của mình, đây đều là chuyện Hoàng hậu làm? ]
[ Trong livestream còn đang nói Hoàng hậu tâm địa thiện lương, nhát gan thuần khiết, tôi buồn nôn! ]
[ Đây xem như là tự thú đi, không chỉ giết tiền Hoàng hậu, còn giá họa cho Thích gia, đây chính là bạch nhãn lang* điển hình, kích thích nhất chính là, ngay cả Bệ hạ yêu y đều là dùng thủ đoạn lấy được!]
*Sói mắt trắng: vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
[ Tôi hiện tại muốn biết Bệ hạ nhìn thấy phong di thư này, sẽ nghĩ như thế nào? ]
[ Lại nói di thư này đột nhiên bị bại lộ, trước khi phơi bày Bệ hạ chưa từng xem qua sao? ]
[ Phía trên cậu cẩn thận ngẫm lại đi, Bệ hạ nếu xem qua phong di thư này còn có thể công khai sao? ]
[ Hiện Hoàng hậu quả thực kinh khủng, cũng may y đã chết, ngay cả tuyến thể của Tứ điện hạ cũng là y làm, y còn có chuyện xấu gì chưa từng làm? ]
[ Không thể tin được, không thể tin được, thật đáng sợ! ]
[ Ôm lấy thân hình mập mạp, sao có thể dọa người như vậy! ]
[ Trớ trêu nhất chính là, tang lễ công khai cư nhiên còn đang mặc niệm, tôi quả thực không có lỗ tai nghe xong, chê cười lớn nhất trong lịch sử, hoàng thất lần này có thể nói là bị báo ứng! ]
[ Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của Bệ hạ chính là Tô Chu, ha ha! ]
[ Nói một câu không dễ nghe, hoàng thất có thể đi tới hôm nay, thật sự là Thần Thú chiếu cố! ]
[ Đáng thương cho một nhà Thích hoàng hậu, đều bị bạch nhãn lang này hủy, hy vọng Bệ hạ nhìn thấy phong di thư này, có thể tỉnh ngộ! ]
Hết chap 129.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.