Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ******** Trong mưa, Tiêu Đỉnh còn đang đọc công tích khi còn sống của Hoàng hậu, lại đột nhiên bị tùy thị bên cạnh kề sát nói cho gã biết di thư của Hoàng hậu bị phơi bày trên mạng. Tiêu Đỉnh trong lòng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Quốc Vương sau khi nghe tin tức sắc mặt khó coi. Lúc này bọn họ hoàn toàn không biết gì về nội dung di thư, nhưng giờ phút này công tích đã được công bố lại không thể gián đoạn. Đè nén nghi ngờ trong lòng vội vàng đọc xong, phần còn lại trực tiếp chấm dứt, đoàn người trở lại phòng nghị sự. Quốc Vương hạ lệnh trực tiếp cho người mở quang võng xem, phong di thư kia cứ như vậy công khai bại lộ trong mắt mọi người. Trong lúc nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng không nghĩ tới di thư của Tô Chu, quả nhiên là dùng tên Tô Chu gửi đi, là tài khoản vẫn hay dùng. Dường như Tô Chu trước đó đã đoán trước được tất cả, cho nên mới chuẩn bị một di thư như vậy, trả lại chân tướng cho thế nhân. Khi nhìn thấy Tô Chu nói mình dùng hương liệu để có được tình yêu của Quốc Vương, Tiêu Đỉnh không kịp nhìn biểu tình của ông, vội vàng sai người tắt quang võng. Trong yên lặng, quay đầu nhìn về phía Quốc Vương. Cả người ông ta cũng không có nóng nảy như trong tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt thoạt nhìn dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút không bình thường. " Tất cả các ngươi đều nhìn ta làm gì, điều này không đúng, Hoàng hậu sao có thể viết di thư như vậy." Quốc Vương bình tĩnh nhìn về phía mọi người, chỉ là khi nói lời này, trong thanh âm lộ ra run rẩy. Ông dường như muốn tìm được sự đồng tình, ánh mắt rơi vào Tiêu Đỉnh: " Ngươi nghĩ sao, Tiêu Đỉnh?" " Con cũng cảm thấy không giống thật." " Còn Tiêu Tán thì sao?" " Không phải thật, mẫu hậu làm sao có di thư chứ!" Tiêu Tán nói như vậy, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Đỉnh, phảng phất phản ứng của Tiêu Đỉnh có thể mang đến cho cậu ta cảm giác an toàn cực lớn. Quốc Vương tựa hồ nhận được câu trả lời thỏa đáng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác: " Nguyên soái cảm thấy thế nào? " " Thật hay giả phải điều tra qua mới có thể biết." " Ha, Nguyên soái không biết tính tình Hoàng hậu có thể tha thứ, Tiêu Chiến nghĩ sao, ngươi cảm thấy Hoàng hậu nói là thật sao?" " Phụ hoàng hỏi như vậy là không muốn điều tra chân tướng sao?" Nụ cười trên mặt Quốc Vương chấm dứt vào giờ khắc này, ông ta suy sụp ngồi ở chỗ đó, trong nháy mắt già đi rất nhiều tuổi. " Cần phải điều tra, cần phải điều tra..." Theo lời ông vừa dứt, Quốc Vương đột nhiên nhíu mày, thống khổ đè trán lại, một giây sau ở trước mắt bao người ngất đi. Sau một trận binh hoang mã loạn, Quốc Vương được đưa về tẩm cung. Tiêu Đỉnh vẻ mặt lo lắng đứng trước giường Quốc Vương, nghe bác sĩ vừa nói qua ông ta đã có thể tiến vào thời kỳ xao động. Sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, phảng phất không thể tin được, nhìn qua có chút bất lực. Đợi bác sĩ đi rồi, Tiêu Đỉnh nhìn Vương Nhất Bác đi tới: " Nguyên soái còn chưa trở về sao?" " Bệ hạ thế nào?" " Chỉ là quá mệt mỏi, cũng không có gì đáng ngại." Nghe vậy Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt gã, Tiêu Đỉnh ra vẻ tự nhiên nở nụ cười. Vương Nhất Bác gật gật đầu: " Vậy là tốt rồi, Điện hạ có việc có thể tìm ta." " Nguyên soái sẽ giúp ta sao?" Gã đột nhiên mở miệng, Vương Nhất Bác tựa hồ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: " Trong phạm vi trách nhiệm, ta đều sẽ trợ giúp Điện hạ." " Ta biết rồi." Tiêu Đỉnh lui ra nửa bước, ý bảo Vương Nhất Bác có thể rời đi. Ở bên ngoài, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác từ bên trong đi ra, nghênh đón hỏi: " Như thế nào?" Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi ra ngoài, mãi đến khi lên xe bay, mới mở miệng: " Thời kỳ xao động." Tiêu Chiến nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn hay kinh ngạc, gật gật đầu: " Em biết rồi, đi thôi. " Vương Nhất Bác đưa tay sờ sờ đầu cậu: " Tôi đang ở đây, Tiêu Chiến." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, cong hai mắt: " Em biết, cho nên không sao cả." Quốc Vương đối với cậu mà nói, là một người rất xa lạ, cho nên ông ta như thế nào, đều không ảnh hưởng đến cậu. Nhiều nhất chỉ là có chút cảm khái. Tự coi mình là tình yêu đích thực, kết quả hóa ra chỉ là lừa dối. Phương hướng xe bay không phải là phủ Nguyên soái đã định sẵn, mà là nơi ngược lại. Lúc Tiêu Chiến chú ý tới, bọn họ đã đến bến tàu tinh cầu thủ đô. Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, đối mặt với đôi mắt màu vàng nâu quen thuộc, trong lòng cậu căng thẳng, theo bản năng bắt lấy tay vị Alpha bên cạnh. " Tiêu Chiến, Cảnh Trực sẽ làm hộ vệ của em." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, thanh âm nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tiêu Chiến biết hắn đang bảo vệ cậu. " Vì sao lại là Cảnh Trực?" Vương Nhất Bác cười rộ lên, tiểu Omega của hắn không hỏi hắn vì sao không ở cùng cậu, mà là hỏi vì sao lại là Cảnh Trực. " Bởi vì cậu ta ăn cơm của em, liền nợ em nhân tình, cho nên cậu ta muốn trả." Rốt cục hiểu được vì sao lần đó Vương Nhất Bác lại mời Cảnh Trực đến nhà ăn cơm, cậu biết sẽ không đơn giản như vậy, thì ra từ sớm đã mưu tính những chuyện này. Lúc này Cảnh Trực đang ôm 0520 trong lòng. Robot nhỏ cũng mang theo một túi xách, sử dụng màn hình hiển thị nhìn về phía xa: " Tại sao chủ nhân không đến, ngươi thực sự không lừa 0520 chứ?" " Thật mà, thật sự mà ta thề!" Cảnh Trực lần thứ N lặp lại những lời này, anh không rõ một người máy nho nhỏ sao lại nghi ngờ nặng như vậy, rõ ràng Vương Nhất Bác đã tự mình nói với nó. Rốt cục một chiếc xe bay màu đen từ trên không đáp xuống trước mặt bọn họ, nhìn thấy Tiêu Chiến từ trên xe đi xuống, 0520 nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực Cảnh Trực, chạy tới bên cạnh Tiêu Chiến ôm đùi: " Chủ nhân!" Nhìn thấy 0520, Tiêu Chiến cười sờ sờ đầu nó, ngẩng đầu cùng Cảnh Trực chào hỏi: " Thượng tướng." " Điện hạ gọi tên ta là được rồi." Cảnh Trực đi tới, đối mặt với ánh mắt Vương Nhất Bác, biểu tình trở nên nghiêm túc: " Nguyên soái." " Đồ Lẫm ở phía trên, nhưng tên đó có nhiệm vụ của mình, cậu chỉ cần phụ trách bảo vệ Tiêu Chiến là được rồi." " Tôi biết." " Ừm." Vương Nhất Bác đáp một tiếng, xoay người nhìn về phía Tiêu Chiến. Cảnh Trực thức thời bỏ đi, để lại không gian cho hai người bọn họ lần nữa. " Tôi sẽ sớm trở về." " Em chờ anh." Tiêu Chiến nói ra ba chữ này đưa tay ôm lấy Vương Nhất Bác, cằm đặt trên vai hắn, " Bao lâu đều chờ anh, chú ý an toàn, nhớ ăn cơm thật tốt." Sau đó Tiêu Chiến liền buông ra, vành mắt có chút đỏ. Trong lòng Vương Nhất Bác căng thẳng, khi mở miệng lần nữa thanh âm có chút khàn khàn: " Được." Nhìn theo Tiêu Chiến và Cảnh Trực lên trên Tinh Huân ẩn giấu trong sương mù tối tăm, trái tim Vương Nhất Bác dần lạnh lẽo. Đồ Lẫm từ trong bóng tối đi ra, ngoài miệng vẫn ngậm điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi rõ ràng dập tắt bóng tối, giơ tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Vương Nhất Bác: " Thích Vụ muốn gặp Điện hạ đã lâu, đừng lo lắng." Vương Nhất Bác giơ tay kéo tay anh từ trên vai mình xuống: " Em ấy mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng." Đi theo phía sau Cảnh Trực lên Tinh Huân, 0520 đi bên cạnh nhắc nhở Tiêu Chiến cẩn thận dưới chân. Thanh âm loli nghe có vẻ đáng yêu lại đầy sức sống, lúc này giảm bớt thương cảm khi chia tay Vương Nhất Bác. Rẽ qua cầu thang cuối cùng, nhìn thấy một sĩ quan trẻ đứng trên đó nhìn họ. Cảnh Trực dừng lại, bỗng nhiên cười nói: " Đã lâu không gặp, Thích Trung tướng, không, tôi hẳn là chúc mừng ngài, rất nhanh liền là Thượng tướng." " Cảnh Thượng tướng anh vẫn nói rất nhiều như trước kia." Thích Vụ nhếch khóe môi nở nụ cười, ánh mắt vẫn dừng trên người Tiêu Chiến. Vừa vặn Tiêu Chiến cũng đang đánh giá y, người trước mắt làm cho cậu có một loại cảm giác rất quen thuộc, ngũ quan cùng Thích Hoàng hậu trong trí nhớ rất giống nhau. Lại cùng một họ, thân phận kỳ thật rất rõ ràng. " Tiêu Chiến, ta là cữu cữu* của con, tên là Thích Vụ." *Cậu (anh/em của mẹ). Không cho Tiêu Chiến quá nhiều thời gian nghi ngờ, Thích Vụ trực tiếp tự xác nhận. Tuy rằng nghĩ đến khả năng này, nhưng chính tai nghe được vẫn làm cho Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, cậu có cữu cữu? Cảnh Trực tựa như mới phản ứng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến lại nhìn Thích Vụ, phi thường thức thời ôm lấy 0520: " Chúng tôi đi trước một bước, sẽ không quấy rầy các ngươi ôn chuyện." Đột nhiên được ôm lên 0520 đạp chân: " Cậu buông tôi ra, tôi muốn ở với chủ nhân ~~~~~~" Âm thanh 0520 dần dần trở nên yếu đi, cho đến khi không thể nghe thấy, Tiêu Chiến đi lên cầu thang: " Cữu cữu." Thích Vụ nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập hoài niệm: " Con và ca ca ta rất giống nhau. Đi thôi, dẫn con đi tham quan nơi này một chút, đây là chiến hạm do Vương Nhất Bác chế tạo, hẳn là con sẽ cảm thấy hứng thú." " Làm phiền cữu cữu." Đang nói chuyện thì một bóng người vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thích Vụ mới thở phào nhẹ nhõm: " Thích ca thì ra cậu ở đây... A, đây là Tứ điện hạ sao!" Tay Tiêu Chiến đột nhiên bị bắt lấy, cậu nhìn Omega kích động trước mắt. " Lâm Âu." Thích Vụ mở miệng giới thiệu xong, ý bảo đối phương buông tay. Lâm Âu cười hắc hắc buông tay ra: " Xin chào, xin chào, lần đầu gặp mặt rất vui vẻ, Tứ điện hạ mạo muội hỏi một chút, chủ tiệm Đào là ngài sao?" Trong nháy mắt bị người ta lột xuống áo giáp, biểu tình trên mặt Tiêu Chiến có chút biến đổi, cuối cùng vẫn gật gật đầu: " Đúng vậy, nhưng vì sao anh lại biết?" Câu hỏi ngược lại này làm Lâm Âu sửng sốt, thăm dò nói: " Bài viết trên diễn đàn nặc danh, ngài không xem sao, thật khó tin, chỉ là tôi không nghĩ tới thật sự là ngài, a a a, Điện hạ lần này tới đây có đi nữa không, có hứng thú trao đổi hương liệu không?" " Lâm Âu, cậu ấy mới tới, còn chưa nghỉ ngơi có phải hay không nên........" " Không sao không sao, tôi không sốt ruột, còn chưa ăn cơm đúng không, tôi dẫn cậu đi ăn cơm đi, thuận tiện dẫn cậu đi tham quan nơi này một chút." Lâm Âu đem Thích Vụ chen ra, tự mình đứng bên cạnh Tiêu Chiến. Thích Vụ vẻ mặt bất đắc dĩ, Tiêu Chiến nhếch khóe môi, cười gật đầu: " Được, chúng ta cùng nhau đi, cữu cữu." Đột nhiên nghe thấy tiếng cữu cữu này, Lâm Âu theo bản năng nhìn về phía Thích Vụ, sau đó kinh ngạc nói: " Các người... các người... thật vậy sao?" Ba chữ cuối cùng hiển nhiên là nói với Thích Vụ, hắn trên thực tế từ lúc ở trên Thiên Mã Tinh, đã đoán Thích Vụ cùng tiền Hoàng hậu có quan hệ gì đó hay không, không nghĩ tới thật đúng là vậy. Thích Vụ giơ tay vỗ bả vai hắn một cái: " Đi thôi, đi ăn cơm trước, cậu cũng cần nghỉ ngơi hợp lý, đừng cả ngày ở trong phòng hương liệu." Lúc trước ở Thiên Mã Tinh còn chưa phát hiện, từ khi đến trên chiến hạm, Lâm Âu có phòng hương liệu của mình, trên cơ bản luôn ở bên trong, lần này có thể đi ra, vì hắn nghe nói Tiêu Chiến muốn tới. " Được rồi, được rồi, tôi rất tốt, rất vui vẻ, đi thôi đói chết rồi! Hết chap 130.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]