Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
An Liệt Ninh từ quang võng đăng xuất, nhếch khóe môi mang theo một chút ý cười ôn nhu, Tiêu Đỉnh ngồi ở đối diện y nhìn thấy: " Tâm tình rất tốt? "
Đối với việc Tiêu Đỉnh xuất hiện trong phòng y, An Liệt Ninh hình như cũng không quá bất ngờ, gật đầu: " Đi lòng vòng, kết cục vẫn là người lúc trước, như vậy rất tốt."
Tiêu Đỉnh đứng dậy: " Đã như vậy, chúng ta cũng nên đi."
An Liệt Ninh đứng lên vẻ mặt nhìn qua vẫn tự nhiên như trước, chỉ là khi rời khỏi căn phòng đã ở mấy tháng, quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
Bản án của An Liệt Ninh được ban bố bởi Viện kiểm duyệt vào đêm đó.
Viện kiểm duyệt Hoàng gia: " An Liệt Ninh thay thế người khác, sau đó không biết ăn năn hối cải, âm mưu xấu..... Nhưng bởi vì là Omega, căn cứ vào nguyên tắc phán quyết nhẹ của luật pháp Đế quốc, đặc biệt tiến hành giáo dục nhà tù một năm sáu tháng đối với An Liệt Ninh, lập tức thi hành trong ngày..."
[ Rốt cục cũng tới rồi, chờ được rồi! ]
[ Rốt cục chờ đến khi phán quyết hạ xuống, tuy rằng chỉ có một năm sáu tháng nhưng ít nhất cũng bị trừng phạt! ]
[ Omega bị hắn thay thế một lần nữa lấy lại vinh dự thuộc về mình, mà người xấu cũng nhận được trừng phạt mà hắn nên có, chuyện này thật sự viên mãn! ]
[ Nói thật, tôi cũng không có ôm tin tưởng gì, lại không nghĩ tới lần này sẽ để cho tôi nhìn thấy hy vọng! ]
[ Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, không được, tôi một hồi phải ăn thêm một chén cơm, ha, cao hứng muốn xoay vòng! ]
[ Thật sự rất vui vẻ a! ]
[ Sau khi chuyện này giải quyết, chuyện bên kia của Đại vương tử không biết có thể thấy được kết quả viên mãn hay không, hy vọng có thể giống như chuyện này, cuối cùng có thể giải quyết! ]
[ Phía trên nói vừa vặn cũng là lời tôi muốn nói, nhưng tôi cảm thấy vẫn là không nên ôm hy vọng gì, huống chi Đại vương tử hiện tại còn ở biên vực xa xôi, muốn xử lý nhiều nhất là xử lý thế gia, chính chủ cái gì cũng đừng nghĩ, không biết lúc trước để cho Đại vương tử đi tuần tra biên vực, có phải là vì né tránh chuyện này hay không! ]
[ Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Tam điện hạ làm việc hiệu suất cao, An Liệt Ninh ở trong tay Nhị điện hạ lâu như vậy, liền không phán tội, đến trong tay Tam điện hạ, không chỉ phán, chuyện của Đại điện hạ cũng nổi lên mặt nước, vận khí loại này, thật sự là không phục không được! ]
[ Chỉ có tôi cảm thấy, Nhị điện hạ hoàn toàn đem một ván bài tốt, đánh nát bấy! ]
[ Phía trên cậu tuyệt đối không phải một mình! ]
......
Nhìn những tin nhắn này, Tiêu Khải thiếu chút nữa tức giận đến mức đạp bàn, tuy rằng sau khi biết phán quyết của An Liệt Ninh được công bố sẽ có lời nói như vậy phát ra, nhưng thật sự nhìn thấy, vẫn là đặc biệt khó chịu, thậm chí bên trong còn mơ hồ có một loại ủy khuất không thể nói ra.
Đám người các ngươi biết cái rắm!
Tiêu Khải tỉnh táo lại quay đầu hỏi tùy thị trưởng.
" Mẫu hậu tỉnh chưa? "
"Tỉnh rồi ạ."
" Vậy chúng ta bây giờ đi qua."
Mấy lần trước đi qua, Tô Chu một mực mê man, cũng không biết gã tới, lần này đặc biệt để cho người ở bên kia nhìn chằm chằm, chờ người tỉnh lại.
Dù sao cũng phải cho người ta biết gã đã tới, mục đích mới có thể đạt được.
Mang theo tùy thị trưởng đi qua, Tô Chu đang ăn cơm.
Hai ngày nay Lam Bối của Tô Chu từ một viên biến thành hai viên, như vậy gã mới có thể ngủ thêm một chút, chỉ là Tô Chu thoạt nhìn tinh thần vẫn rất không tốt, không chỉ như thế cả người thậm chí cũng đã gầy đến thoát hình.
Thấy có người tiến vào, Tô Chu còn tưởng rằng là Tiêu Đỉnh, suy yếu mở miệng: " Tiểu Đỉnh không phải đi Viện kiểm duyệt sao, sao lúc này lại tới đây? "
" Mẫu hậu, con không phải Tiêu Đỉnh, con là Tiêu Khải, người không nhận ra con sao?" Tiêu Khải nói xong ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười nhìn Tô Chu bởi vì gầy yếu, làm nổi bật hai mắt to lớn.
Nhận ra Tiêu Khải, Tô Chu hưng trí hình như cũng không lớn lắm: " Sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây? "
Lúc nói lời này, Tô Chu nhíu mày, đầu y lại bắt đầu đau, thấy y như thế, Tiêu Khải vội vàng gọi tùy thị tới: " Lấy Lam Bối ra, hai viên. Mẫu hậu, ngài để con nhìn xem, gần đây cảm giác thế nào?"
" Đau đầu, đau quá..." Tô Chu nằm xuống, đã hoàn toàn không có tinh lực ứng phó gã.
Rất nhanh tùy thị trưởng lấy Lam Bối tới.
Tiêu Khải đưa tay lấy Lam Bối ra đặt lên bàn, quay đầu nhìn Tô Chu mỗi lần sử dụng Lam Bối lộ ra biểu tình thoải mái, sau đó đi vào giấc ngủ.
Nhưng Tô Chu lại đột nhiên co giật.
Thấy thế Tiêu Khải đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ý thức được cái gì vội vàng nhào tới ôm lấy Tô Chu.
" Mẫu hậu làm sao vậy, mẫu hậu!"
Lúc này Tô Chu đã không thể trả lời gã, trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, cả người co giật đưa tay cào loạn, bộ dáng thống khổ giãy giụa...
Nhìn thấy Tô Chu đột nhiên như thế, người bên cạnh đồng loạt đều vây quanh.
Tùy thị trưởng nhanh chóng sai người đi tìm bác sĩ, mà mình cũng trước tiên đem máy trị liệu bên cạnh đẩy tới.
Tô Chu cả người co giật, hai tay ra sức giãy dụa trên không trung, giống như muốn bắt được cái gì đó, hai mắt trắng dã, nhìn khiến người ta thống khổ.
Loại tình huống này đại khái kéo dài không đến một phút đồng hồ, Tô Chu liền dần dần dừng lại, dần dần không có động tĩnh.
Tiêu Khải sắc mặt tái nhợt ôm Tô Chu, cẩn thận đưa tay dò xét hơi thở của y, ngay sau đó giống như sợ hãi, rụt tay trở về.
Vẻ mặt hoảng sợ.
" Nhị điện hạ, Hoàng hậu thế nào rồi?"
Nhưng Tiêu Khải mắt đầy hoảng sợ lại không có trả lời câu hỏi của tuỳ thị
Sau đó, các bác sĩ vội vã đến.
Tiêu Khải được tùy thị của mình nâng lên, ngã ngồi trên ghế, mặc dù gã rất muốn khắc chế run rẩy trên người, nhưng khi ánh mắt chạm tới Tô Chu trên mặt đất, nội tâm vẫn sinh ra sợ hãi.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với tùy thị trưởng: " Xin lỗi, chuyển lời cho Bệ hạ, Hoàng hậu đã trở về Thần Thú rồi."
" Làm sao có thể..." Lời nói của bác sĩ nhất thời làm cho mọi người phát ra kinh ngạc.
Rõ ràng vừa rồi Hoàng hậu còn tốt, sao lại đột ngột như vậy.
Tùy thị trưởng sau khi tỉnh táo lại, nhìn về phía Tiêu Khải ngồi trên ghế khuôn mặt tái nhợt, xoay người nói với tùy thị phía dưới: " Đi bẩm báo Bệ hạ. "
Lúc này Quốc Vương ngồi trong thư phòng không bật đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng nhìn vật trong phòng tối tăm áp lực.
Quốc Vương một tay vịn trán, nhịn sự đau đớn của tinh thần trì, cùng với nội tâm phiền não, nói với tâm phúc bên cạnh.
" Còn chưa tìm được xác Tinh Huân sao? "
" Là thuộc hạ vô năng."
" Phế vật, lúc trước để cho các ngươi giết hắn, kết quả để cho hắn một mình trở về, hiện tại để cho các ngươi tìm xác Tinh Huân, các ngươi lại tìm không thấy, các ngươi còn có thể làm cái gì nữa, ta nuôi ngươi chính là để tốn cơm sao?"
Đối mặt với lửa giận của Quốc Vương, người bên cạnh thủy chung cúi đầu.
" Tiếp tục tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
" Vâng."
Sau khi đối phương rời đi, Quốc Vương đưa tay lấy ly nước trên bàn, kết quả vừa đụng phải ly, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, động tác trên tay dừng lại:" Vào đi. "
Tùy thị vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ đẩy cửa ra nhìn Quốc Vương: " Bệ hạ, Bệ hạ..."
" Chuyện gì, hoảng hốt khẩn trương như vậy!" Quốc Vương phiền não nhìn người phía dưới, ông ghét nhất loại người hay rối loạn này, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói sao!
" Bệ hạ, Hoàng hậu, Hoàng hậu trở về Thần Thú rồi."
" Cái gì?" Quốc Vương thoáng cái đứng lên, không cẩn thận đụng phải cái ly trên bàn, rắc rắc một tiếng, rơi trên mặt đất vỡ vụn.
Quốc Vương vừa dùng lực lớn đứng dậy, sau đó ngã ngồi trở về, sắc mặt dùng mắt thường có thể thấy được tái đi, dưới ánh trăng, có vẻ âm trầm khủng bố.
" Ngươi nói lại lần nữa."
"...... Hoàng, Hoàng hậu trở về Thần Thú rồi Bệ hạ! "
" Làm sao có thể..." Rốt cục ý thức được không phải ảo giác, Quốc Vương trên mặt nổi lên xám xịt, " Làm sao có thể như vậy, Tô Chu như thế nào sẽ như vậy..."
Quốc Vương một lần nữa đứng lên, chạy ra khỏi thư phòng.
Mọi người nhìn Quốc Vương xuất hiện, cẩn thận lui ra, lộ ra Tô Chu Hoàng hậu đã được sửa soạn sạch sẽ.
Một khắc Tiêu Khải nhìn thấy Quốc Vương xuất hiện, nhịn không được bắt đầu run rẩy.
" Bệ hạ..."
" Phụ hoàng..."
Lúc này Quốc Vương cái gì cũng không nghe thấy, ông chỉ nhìn thấy Tô Chu nằm trên giường nhắm mắt phảng phất như đang ngủ.
" Làm sao có thể như vậy, Hoàng hậu, ngươi tỉnh lại, Hoàng hậu!" Quốc Vương phảng phất như không thể tin được, đi lay Tô Chu đang nằm trên giường, nhưng lúc này đây, người nằm ở đó đối với ông không còn phản ứng.
" Bệ hạ xin bớt đau lòng."
" Phụ hoàng, mẫu hậu đã trở về Thần Thú, xin ngài bớt đau lòng!"
" Vì cái gì, rõ ràng lúc trước đang tốt đẹp, làm sao lại như vậy, các ngươi không dùng Lam Bối sao?"
" Đã dùng rồi phụ hoàng, vẫn luôn dùng Lam Bối, hôm nay lúc con tới đây, mẫu hậu còn uống một chén cháo nhỏ, cùng con nói một hồi, bỗng nhiên cứ như vậy đi, phụ hoàng, hu hu!" Tiêu Khải nói xong bỗng nhiên không khống chế được khóc lên.
Lúc này tẩm cung đều truyền đến thanh âm khóc lóc.
Tiêu Đỉnh chật vật từ bên ngoài tiến vào, mắt đầy không thể tin được nhìn người trong phòng: " Mẫu hậu..."
Gã lẳng lặng hô lên một tiếng, khiến cho người trong phòng chú ý, lập tức có người hô một tiếng: " Tam điện hạ, Tam điện hạ Hoàng hậu trở về Thần Thú rồi! "
" Không có khả năng, làm sao có thể!" Tiêu Đỉnh phảng phất như thật sự không thể tin được chạy vào, lay người ở trên giường: " Mẫu hậu, mẫu hậu ngươi tỉnh lại đi, mẫu hậu làm sao lại như vậy!"
Quốc Vương nhìn Tiêu Đỉnh nhào vào bên giường lớn tiếng khóc, không biết nghĩ đến cái gì nhẹ nhàng đặt tay lên tóc gã: " Tiêu Đỉnh, mẫu hậu ngươi đi rồi."
Ngẩng đầu, Quốc Vương vẻ mặt đầy nước mắt thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng cũng làm cho người ta động lòng.
Người nơi này đều biết, từ khi Tô Chu sinh bệnh tới nay, người vẫn ở bên cạnh y chính là Tam điện hạ Tiêu Đỉnh.
Rõ ràng là Beta có cảm giác tồn tại thấp nhất trong hoàng gia, nhưng có một trái tim hiếu thảo.
Lúc này thấy gã khóc thành như vậy, mọi người cũng rõ ràng tình cảm của gã và Hoàng hậu rất sâu đậm, hiện giờ Hoàng hậu rời đi, đau khổ nhất ngoại trừ Quốc Vương hẳn là gã.
Tiêu Khải đem hành động của Quốc Vương thu vào trong mắt, đưa tay ôm lấy Tiêu Đỉnh trong bi thương: " Tam đệ, mẫu hậu đi rồi, mẫu hậu y không cần chúng ta..."
Tiêu Đỉnh nghe thấy những lời này, bỗng nhiên dừng lại tiếng khóc, quay đầu nhìn về phía Tiêu Khải, tựa hồ không rõ vì sao gã lại ở chỗ này: " Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh đến thăm mẫu hậu sao? Lúc mẫu hậu rời đi, Nhị hoàng huynh có ở đây không?"
" Đúng vậy, ta ở đây, lúc ta tới, mẫu hậu vừa mới uống một chén cháo, còn nói với ta một chút, ta thấy mẫu hậu đau đầu, liền cho người lấy Lam Bối tới, lúc trước nghe nói Lam Bối đối với mẫu hậu có hiệu quả cho nên còn cố ý cho người lấy thêm một khối, kết quả vừa đặt ở trên bàn, mẫu hậu liền đột nhiên co giật..."
" Lam Bối?" Tiêu Đỉnh lên tiếng lặp lại một lần, sau đó kích động bắt lấy quần áo Tiêu Khải, " Nhị hoàng huynh ngươi dùng hai khối Lam Bối, số lượng Lam Bối là ngươi tự tiện gia tăng sao? Ngươi có từng hỏi qua bác sĩ hay không, Lam Bối loại vật này có tốt cũng có chỗ xấu, không thể tự tiện gia tăng số lượng, ngươi làm sao có thể làm như vậy..."
" Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy!" Tiêu Khải đã bị lời nói đột ngột của Tiêu Đỉnh làm cho choáng ngợp.
Nhưng mà không cho gã thêm thời gian suy nghĩ, Quốc Vương đã cho cái tát: " Là ngươi, ngươi hại chết Tô Chu, là ngươi!!!"
Tiêu Đỉnh bị Quốc Vương bộc phát đẩy sang một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiêu Khải bị ông đánh.
Gã dường như sợ hãi quên mất phản ứng.
Trong tình huống hỗn loạn, không ai chú ý tới đáy mắt gã cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.