Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ************* Tin tức Hoàng hậu Tô Chu đột nhiên trở về Thần Thú nổ ra, cả nước chấn động... [ Mẹ kiếp, thật hay giả? ] [ Cái này cũng quá đột ngột đi, một chút chuẩn bị cũng không có, mấy ngày trước còn bởi vì bài trên diễn đàn nặc danh mắng hắn, kết quả đột nhiên liền trở về Thần Thú! ] [ Thật sự quá đột ngột, nói như thế nào trở về liền trở về? ] [ Cả nước thương tiếc, tuy rằng không thích hắn, nhưng hắn đi rồi, thủ tục nên làm cũng phải làm! ] [ Phát hiện Hoàng hậu đột nhiên trở về, nghe tin tức nhỏ, hình như có liên quan đến Nhị điện hạ, nói hết lời này, acc này không cần! ] [ Thật hay giả, phía trên nói không phải là thật đi chứ, Nhị điện hạ điên rồi sao? ] [ Điên rồi đi, Nhị điện hạ điên rồi mới có thể làm như vậy đi, phía trên có thể không nên bịa đặt vào thời điểm này hay không? ] ...... Nhận được tin tức, Tiêu Chiến cũng ngây ngẩn cả người. Ấn tượng về hiện Hoàng hậu kỳ thật cũng không nhiều, bởi vì Tô Chu đau đầu trường kỳ thật rất ít xuất hiện, cho dù xuất hiện thấy cậu nhiều nhất cũng đều là liếc mắt nhìn. Một người giẫm lên bạn tốt để thượng vị, cứ như vậy đột nhiên chết đi, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Sau khi Thú Đản Sinh, lại nghênh đón mùa xuân, lúc này băng tuyết đã tan, hoa mai trong viện tàn đi, những thảm thực vật khác lại từ trong ngủ đông thức tỉnh. Trên trời không biết từ lúc nào, dần dần có mưa rơi. Vương Nhất Bác cầm một chiếc ô đen từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cậu đứng trên thềm gỗ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. " Sao không vào nhà?" " Sao đột nhiên trở về sớm như vậy? " Còn lâu mới đến giờ tan tầm thường ngày của Vương Nhất Bác. Ánh mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác tối sầm lại: " Trở về thu thập, chờ vào cung." " Là vì chuyện của hiện Hoàng hậu?" " Ừm, một lát sau nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ tôi trở về." " Chú ý an toàn." " Được." Dứt lời, Vương Nhất Bác tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc. Tiêu Chiến dựa vào hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ bình an ngắn ngủi này. Cậu biết rằng giống như cơn mưa mùa xuân này, một cơn bão lớn hơn sẽ sớm đến trên tinh cầu thủ đô. Mà cái chết của Tô Chu bất quá chỉ là tín hiệu mở đầu tất cả mà thôi. Vương Nhất Bác không ở lại lâu, thay quần áo rất nhanh từ trong nhà đi ra ngoài. Hắn vừa đi, 0520 giống như cảm nhận được bầu không khí gì đó lại ôm lấy đùi Tiêu Chiến: " Chiến Chiến đừng sợ, 0520 ở cùng cậu!" Tiêu Chiến gật gật đầu, đưa tay sờ sờ cái đầu to của nó. Cái chết của Tô Chu hung hăng kích thích thần kinh Quốc Vương, làm cho tâm tình vốn đã xao động của ông càng thêm phiền não. Chính tai nghe thấy những lời của Tiêu Đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn liên hệ với hành động dị thường của Tiêu Khải, ông tin tưởng chắc chắn không nghi ngờ gã đối với Tô Chu đã làm cái gì đó. Tiêu Khải sau khi bị ông đánh một trận, chật vật không chịu nổi ngã trên mặt đất khóc lóc kêu lên: " Phụ hoàng, không phải con, thật sự không phải con, con làm sao dám, phụ hoàng, a a a, đừng đánh!" Quốc Vương lại căn bản không nghe gã giải thích, cho đến khi mệt mỏi, đứng thẳng người lên, đỏ mắt nhìn Tiêu Khải trên mặt đất: " Mang xuống nhốt lại, không có mệnh lệnh, ai cũng không thể gặp, ai cũng không thể thả tên nghịch tử này ra!" Tiêu Khải bị kéo đi, Tiêu Đỉnh giống như bị dọa sợ ngồi ở bên giường, nhỏ giọng khóc nức nở. Bây giờ Quốc Vương mới chú ý tới gã, đi tới đưa tay nắm lấy cổ áo gã nâng gã lên, ngay khi mọi người cho rằng ông điên rồi, muốn ra tay với Tiêu Đỉnh, ông buông tay ra, để cho Tiêu Đỉnh ngồi trên giường: " Tiêu Đỉnh, con ngoan, đừng khóc, ta biết ngươi và mẫu hậu ngươi tình cảm sâu đậm, nhưng y đã trở về Thần Thú, cũng là một loại giải thoát, ngươi phải mạnh mẽ lên, nghe thấy chưa, đừng khóc!" Một tiếng rống 'đừng khóc' cuối cùng, làm Tiêu Đỉnh giật nảy mình, giống như đem hồn phách gã dọa trở về, run rẩy một chút, đưa tay bắt lấy tay Quốc Vương, cố gắng đè nén nước mắt, mở miệng vẫn khóc nức nở. " Phụ hoàng, là Nhị hoàng huynh sao? Không phải Nhị hoàng huynh đâu, anh ấy sao lại thương tổn mẫu hậu được? Hẳn cũng là vô ý đi, ngài ngàn vạn lần đừng trách anh ất, mẫu hậu nhất định không hy vọng như vậy, người thiện lương như vậy, nhất định không hy vọng nhìn thấy chúng ta bởi vì y sinh chuyện mà...., phụ hoàng!" ( Cá: Anh tâm cơ quá anh 3 ơi * run sợ *) Quốc Vương giơ tay lau nước mắt trên mặt gã: " Chuyện này ngươi cũng không cần quản nữa, Tiêu Đỉnh phụ hoàng giao cho ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, vì mẫu hậu ngươi lo liệu hậu sự thật tốt, nghe thấy không?" " Nghe thấy phụ hoàng, con nghe thấy." " Con ngoan, đừng khóc." Quốc Vương nói xong những lời này, buông tay ra, xoay người vẻ mặt âm trầm rời đi. Nhìn theo ông rời đi, Tiêu Đỉnh giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, trong lòng gã rất rõ ràng. Tiêu Khải K.O Quay đầu nhìn về phía Tô Chu đang nằm trên giường, yên tĩnh giống như đang ngủ say. Mẫu hậu thân mến, cuối cùng người đã phát huy được một chút giá trị cuối cùng, vui không? Lúc Tiêu Khải bị nhốt lại còn chưa hiểu rõ vì sao. Mặc cho gã khóc, không ai để ý đến. Ý thức được Quốc Vương sẽ không phái người thả mình ra ngoài, Tiêu Khải dần dần tỉnh táo lại. Nhịn đau trên người rụt về dưới cửa sổ, Tiêu Khải nhớ lại những lời Tiêu Đỉnh nói trước khi phụ hoàng nổi giận. Lam Bối có tác dụng đối với bệnh của Tô Chu, chuyện này Quốc Vương nghe được từ bác sĩ, sau đó bỏ ra giá cao mua từ bên Nhân ngư tộc. Lúc đầu trên bàn Tô Chu đều bày một cái, lần trước hắn tới thăm Tô Chu, nghe tùy thị trưởng chăm sóc Tô Chu nói người đối với Lam Bối đã bị kháng thuốc, mỗi đêm Tô Chu đều sẽ bừng tỉnh, sau đó khó ngủ hơn nữa, chỉ có buổi sáng sẽ chuyển biến tốt hơn một chút, ăn vài thứ, nhưng rất nhanh sẽ lại đau đầu, hơn nữa Lam Bối hiệu quả đối với đau đầu cũng rất ít. Lúc ấy Tiêu Khải nói có thể thêm một khối hay không, như vậy tác dụng tăng lên, có lẽ còn có thể duy trì một chút tình huống của Tô Chu. Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới đây lại trở thành nguyên nhân Tô Chu chết. Gã luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như người ta nghĩ, lúc ấy Tiêu Đỉnh vì sao lại cố ý hỏi gã tại sao lại ở đây? Thân là Nhị điện hạ, cùng Tiêu Đỉnh đồng mẫu, gã xuất hiện ở chỗ này có chỗ gì không đúng, đáng để Tiêu Đỉnh kinh ngạc hỏi gã một câu như vậy? Hiện tại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này giống như đã sắp xếp tốt. ........ Hoàng cung phủ lên sắc trắng, Vương Nhất Bác ở thư phòng nhìn thấy Quốc Vương. Hiện tại Quốc Vương tuy rằng tỉnh táo lại, nhưng khí sắc cũng không đẹp. " Bệ hạ bớt đau buồn." " Nguyên soái ngươi tới rồi." Quốc Vương ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác đứng trước mặt ông, ngữ khí bình thản, bên trong ẩn chứa mệt mỏi, " Ngồi đi." " Hoàng hậu trở về Thần Thú, phía sau Bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào? " " Chuyện này ta đã giao cho Tiêu Đỉnh, sau này nó sẽ liên lạc với Nguyên soái, phiền Nguyên soái toàn lực phối hợp là được rồi." " Không biết trước mắt có thể đến thăm Hoàng hậu không?" "...... Đi đi." Quốc Vương do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Vương Nhất Bác. Từ thư phòng đi ra, Vương Nhất Bác được tùy thị nội các dẫn đến tẩm cung của Tô Chu, bên ngoài tiếng mưa tí tách, đôi mắt màu vàng nâu của hắn xuyên qua đêm mưa nhìn hoàng cung to lớn. Trong đêm tối, hoàng cung to lớn như một con mãnh thú ăn thịt người, mở ra cái miệng to có răng nanh nhọn hoắc. " Đến rồi." Tùy thị dừng lại, Vương Nhất Bác chú ý tới Tiêu Đỉnh bên trong, hắn đi vào khiến đối phương chú ý. Nhìn thấy hắn, Tiêu Đỉnh đứng dậy nhanh chóng lau mắt: " Nguyên soái. " " Tam điện hạ bớt đau buồn." " Trễ như vậy còn làm phiền Nguyên soái tới đây, vất vả rồi." " Vì Đế quốc dốc sức không vất vả." Vương Nhất Bác gật gật đầu với gã, đi vào nhìn Tô Chu lần cuối cùng. Người nằm trên giường đã gầy đến thoát hình, hoàn toàn nhìn không ra phong hoa năm đó, chỉ còn lại một thân da trắng bọc xương. Nói vậy mấy năm nay cũng là chịu hết tra tấn. Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt lãnh đạm xoay người nhìn về phía Tiêu Đỉnh bên cạnh: " Bệ hạ nói, việc hậu sự của Hoàng hậu giao cho Điện hạ xử lý? " " Là như vậy, chờ ta vạch ra rồi lại tìm Nguyên soái thương thảo." " Được. Có vấn đề gì đều có thể tìm ta. " Nghe thấy lời này, Tiêu Đỉnh tựa như thở phào nhẹ nhõm: " Có những lời này của Nguyên soái ta liền yên tâm, phụ hoàng lần đầu tiên phân công nhiệm vụ như vậy, chuyện của mẫu hậu, ta rất sợ làm không tốt." " Điện hạ không nên tự coi thường mình." " Nguyên soái cảm thấy ta có thể làm tốt sao? " " Điện hạ nếu muốn nhất định có thể." " Hy vọng vậy." Vương Nhất Bác không mở miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như lơ đãng nói: " Đêm nay cũng chỉ có Điện hạ canh đêm sao?" Tiêu Đỉnh nghe vậy nhẹ nhàng thở dài: " Đại hoàng huynh ở biên vực, không biết có thể trở về tham gia tang lễ của mẫu hậu hay không. Nhị hoàng huynh phạm sai lầm bị phụ hoàng nhốt lại, Ngũ đệ cũng bị phụ hoàng giam lỏng trong tẩm cung, hiện giờ cũng chỉ có ta." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía gã, nhẹ nhàng thở dài: " Điện hạ phải bảo trọng thân thể." " Ta biết, đa tạ Nguyên soái quan tâm." " Không cần khách khí." Nói xong Vương Nhất Bác nhìn lướt qua Tô Chu đang nằm trên giường, xoay người rời đi. Chờ Vương Nhất Bác đi không lâu, Tiêu Đỉnh hỏi tùy thị đưa gã ra ngoài trở về: " Đêm nay Nguyên soái sẽ ở lại trong cung sao? " " Nguyên soái đại nhân vừa mới đi bãi đỗ xe, hẳn là không ngủ lại." Tiêu Đỉnh không nhiều lời, chỉ gật gật đầu. Đêm khuya, hoàng cung lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại tiếng mưa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]