Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ************* Không lâu sau khi chuyện của Tiêu Chiến bị phơi bày, chuyện của Tiêu Tán cũng do quân đội đích thân treo thông báo —— Quân khu Đế Quốc: " Chiều nay Ngũ điện hạ Tiêu Tán đã tự nhận có thay đổi hương liệu trong khảo hạch hương liệu sư, thừa nhận tất cả những gì mình làm. Căn cứ theo luật pháp Đế quốc, đối với Omega chủ động tự thú có biện pháp khoan hồng, trước tiên đối với Ngũ điện hạ Tiêu Tán công khai phê bình, cũng thỉnh cầu công chúng giám sát, đồng thời triệt để tước đoạt tư cách khảo hạch hương liệu sư sau này của Ngũ điện hạ. Hiện tại giao lại cho hoàng gia tiến hành giáo dục..." [ Mẹ kiếp, hôm nay rốt cuộc là ngày gì? ] [ Hiệu suất của quân khu cũng quá cao! ] [ Ngũ điện hạ sẽ tự thú, tôi làm sao có chút không tin? ] [ Tôi cảm giác đây có thể là quân đội lưu lại thể diện cho hoàng thất, nói Ngũ điện hạ tự thú, cụ thể là chuyện gì xảy ra, ai biết. Nhưng mặc kệ như thế nào, coi như là bị trừng phạt, mặc dù không như trong lòng tôi nghĩ, nhưng tôi có thể chấp nhận! ] [ Nói thật tôi cảm giác quân đội cũng đã tận lực, ít nhất so với Viện kiểm duyệt của Nhị điện hạ hữu dụng hơn nhiều! ] [ Mặc kệ nói như thế nào, về sau Ngũ điện hạ rốt cuộc không tham gia được khảo hạch hương liệu sư, thật sự là quá tốt! ] ...... Dư luận trên mạng bùng nổ, Tiêu Tán vừa từ phòng trông giữ quân khu đi ra, sau khi được người ta dẫn ra khỏi quân khu, liền nhìn thấy tùy thị chờ ở xe bay. Nhìn thấy bọn họ, Tiêu Tán lập tức đi tới, hướng về phía tùy thị trưởng tát một cái: " Các ngươi cư nhiên còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt ta! " Đối mặt với hành động bất thình lình của đối phương, tùy thị trưởng sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nói: " Điện hạ, chúng ta làm sai cái gì, xin ngài nói rõ ràng. " " Rõ ràng? Các ngươi làm cái gì chính mình không biết sao, vì sao ta lại bị nhốt nhiều ngày như vậy, còn không phải là các ngươi ban cho sao, ai bảo các ngươi ở trước mặt bọn họ nói lung tung!" " Điện hạ cho rằng chúng ta khai ra ngài?" " Bằng không thì sao, ta đều biết cả, các ngươi còn định lừa gạt ta?" " Nhưng... cũng không có người thẩm vấn chúng ta, chúng ta nhận được tin liền rời đi, hôm nay nhận được tin tức mới có thể ở chỗ này chờ ngài, từ đầu đến cuối đều không có người đến hỏi chúng ta bất cứ chuyện gì, Điện hạ. " Theo lời tùy thị trưởng vừa dứt, sắc mặt Tiêu Tán nhất thời trắng bệch: " Làm sao có thể..." " Điện hạ, Điện hạ ngài làm sao vậy, ngài không thoải mái sao?" Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Tiêu Tán, thân thể còn lung lay sắp đổ, làm cho tùy thị ở trước xe trong lòng khẩn trương muốn chết. Tiêu Tán hất tay tùy thị trưởng muốn nâng tay cậu ta, quay đầu hung tợn nhìn về phía cửa lớn quân khu đã đóng chặt phía sau. Cậu ta bị lừa. Thượng tướng khu 3 tên khốn kiếp này, cư nhiên đùa giỡn trên đầu hoàng gia! Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, ngay cả khi trở về tìm họ tính sổ, kết quả cũng đã được định rồi. Lúc này Cảnh Trực cùng phó quan cùng nhau đưa mắt nhìn Tiêu Tán rời đi, phó quan nhịn không được nói: " Ngài thật không sợ Ngũ điện hạ biết chúng ta đang lừa cậu ta sao?" Cảnh Trực cầm một chén trà nóng, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, bộ dáng thoạt nhìn có chút lười biếng: " Biết thì có thể như thế nào, tôi đã cho Ngũ điện hạ cơ hội, là chính cậu ta lựa chọn thẳng thắn. " " Ngài thật đúng là... cũng khó trách Nguyên soái đại nhân đem chuyện này giao cho ngài. " " Tôi coi như cậu đang khen ngợi tôi là được rồi." " Ngài đừng khiêm tốn, tôi chính là đang khen ngài." Từ quân khu trở về hoàng thất, Tiêu Tán vừa xuống xe liền thấy tùy thị nội các đứng ở ngoài cửa chờ: " Ngũ điện hạ, Bệ hạ ở thư phòng chờ ngài. " Chuyện gì nên đến sẽ đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tán trắng bệch muốn khóc nhưng không khóc gật gật đầu. Nhưng mà tùy thị đón cậu ta lại phảng phất như không nhìn thấy, xoay người lạnh lùng dẫn người đi về phía trước. Đi tới trước cửa thư phòng đóng chặt, tùy thị dẫn đường để cho cậu ta tự mình đi vào. Tiêu Tán gõ cửa, đẩy ra, nhỏ giọng gọi một tiếng: " Phụ hoàng. " Quốc Vương mắt đen lạnh lùng nhìn đứa con trai được ông cưng chiều sủng nịnh đang đến gần: " Tiêu Tán ngươi rất tốt a, hiện tại toàn Đế quốc đều biết ngươi làm chuyện tốt gì!" " Phụ hoàng là bọn họ lừa ta, đều là bọn họ lừa ta mới thừa nhận." Nói xong Tiêu Tán đáng thương rơi lệ. " Lừa dối được ngươi chỉ nói rằng ngươi ngu ngốc, không thể nhìn thấy cái gì là thật và cái gì là giả!" Quốc Vương tức giận đem chén trà trong tay ném dưới chân hắn, thanh âm vỡ vụn của chén khiến Tiêu Tán giật nảy mình, nhưng Quốc Vương vẫn tiếp tục chửi rủa: " Ngu xuẩn, cho dù người ta lừa ngươi, cũng là ngươi tự mình đưa nhược điểm tới cửa, trước khi làm việc ngươi cũng không nghĩ tới hậu quả rõ ràng sao, thể diện hoàng thất chính là bị đám ngu xuẩn các ngươi vứt hết, một người so với một người còn ngu xuẩn hơn, ta cần các ngươi có ích lợi gì, như thế nào các người đều không chết hết đi!" Quốc Vương mắng đến mức đứng lên, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên, tinh thần trì lần nữa co rút đau đớn, cảm giác phiền não giống như cả người đang bốc cháy. Tiêu Tán lại một lần nữa bị Quốc Vương đối đãi như vậy, trong lòng không nhịn được sợ hãi, trong lúc bối rối chống lại ánh mắt phụ thân, trong lòng cậu ta run lên, ở đáy mắt phụ thân nhìn thấy tơ máu đỏ. " Phụ hoàng, phụ hoàng ngài làm sao..." " Cút, cút ra ngoài, đừng để ta nhìn thấy ngươi, ngu xuẩn, sao lại không chết đi!!!" Quốc Vương tức giận đem đồ vật trên bàn đập về phía Tiêu Tán. Cảnh tượng như vậy phảng phất trở lại đêm Thú đản sinh, Tiêu Tán không dám ở lại, xoay người chạy ra khỏi thư phòng. Mà cậu ta cũng không có trở về tẩm cung của mình, mà là đi tìm Tiêu Đỉnh. Trước đó đã thấy tin tức trên mạng, nhìn thấy đứa em trai này Tiêu Đỉnh cũng không ngoài ý muốn. " Tam hoàng huynh." " Ngươi chịu ủy khuất rồi, đi gặp phụ hoàng sao?" Nghe gã nhắc tới Quốc Vương, Tiêu Tán lập tức đỏ hốc mắt: " Tam hoàng huynh, phụ hoàng thật hung dữ a, còn dùng đồ vật đập ta, hu hu, ông cũng không hỏi những tên khốn nạn trong quân khu đối xử với ta như thế nào, bọn họ lừa ta, bọn họ lừa ta ký nhận tội..." Tiêu Tán vừa khóc vừa đem chuyện ở quân khu nói cho Tiêu Đỉnh. Tiêu Đỉnh ngồi bên cạnh cậu ta một bộ kiên nhẫn nghe hắn nói, đáy lòng lại đối với Tiêu Tán ngu xuẩn sinh ra chán ghét. " Cho nên Tam hoàng huynh hiện tại làm sao bây giờ nha, chuyện của ta tất cả mọi người đều biết, sau này ta còn gặp người như thế nào." " Trong khoảng thời gian này nên ở lại trong cung, chờ qua một thời gian ngắn, tin tức nhạt đi, cũng sẽ không ai nhớ nữa." " Chỉ có thể như vậy sao?" " Bằng không Ngũ đệ còn có phương pháp nào tốt hơn sao?" Đối mặt với cậu hỏi ngược lại của Tiêu Đỉnh, Tiêu Tán sửng sốt một chút, không biết vì cái gì, cậu ta cảm thấy Tiêu Đỉnh từ trước đến nay ôn hòa lại rất tốt, nhưng lời này vừa rồi lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nhưng làm sao có thể, Tam hoàng huynh đối với cậu ta là tốt nhất kia mà? " Hình như cũng không có biện pháp khác tốt hơn. Tam hoàng huynh, chỗ Nguyên soái, ta có phải cũng không có cách nào đúng không? " Không nghĩ tới sự tình đến mức này, Tiêu Tán đối với Vương Nhất Bác còn chưa hết hy vọng, Tiêu Đỉnh cũng không biết nên khen đứa em trai này một câu si tình hay ngu xuẩn. Gã đành đưa tay sờ sờ đầu đối phương: " Ngũ đệ ngươi phải tin tưởng, ngươi là Omega tốt nhất toàn Đế quốc, chờ chuyện này qua đi, ngươi vẫn là người duy nhất xứng đôi với hắn. " " Thật sao, Tam hoàng huynh vẫn là Tam hoàng huynh đối với ta tốt nhất." Nghe được những lời này của Tiêu Đỉnh, Tiêu Tán nhất thời bật cười. Tiêu Đỉnh cười gật đầu, vẻ mặt ôn nhu, nhưng mà ôn nhu như vậy lại không đạt tới đáy mắt. Sau khi Tiêu Tán rời đi, Tiêu Đỉnh trực tiếp sai người chuẩn bị xe đến Viện kiểm duyệt. An Liệt Ninh nhìn Tiêu Đỉnh tiến vào, có chút ngoài ý muốn. Nhưng không lên tiếng, y chỉ cảm thấy tâm tình người trước mắt lúc này cũng không tốt. Tiêu Đỉnh và cậu không phải là lần đầu tiên gặp mặt, vì phần chứng cớ kia Tiêu Đỉnh cùng cậu cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều lần. Sau khi Tiêu Đỉnh tiến vào, liền ngồi ở trước mặt nhìn y: " An Liệt Ninh, bằng chứng của ngươi vừa mới bị phơi bày ra ngoài. " Những lời này không đầu không đuôi, làm cho An Liệt Ninh sửng sốt, ý của gã có nghĩa là: " Cuối cùng người kia đã hành động?" Lời này từ trong miệng y nói ra, cư nhiên mang theo vài phần thoải mái. " Ngươi tựa hồ một chút cũng không khẩn trương, cũng không sợ hãi, phần chứng cớ này bị phơi bày, kết cục của An gia cùng Mục gia đã có thể dự đoán được." " Từ khi ta bắt đầu giao dịch với người kia, ta cũng đã không quan tâm đến An gia gì nữa, so với phụ thân ta, những thứ này tính là cái gì? " Tiêu Đỉnh nhìn nụ cười trên mặt y, gã rất rõ ràng An Liệt Ninh cũng không có lừa gạt gã. " Ngươi so với tưởng tượng của ta có dũng khí hơn, chỉ là giao dịch của chúng ta thất bại." An Liệt Ninh nhún vai, không có thành ý gì nói: " Thật đáng tiếc! " Tiêu Đỉnh đứng lên: " Chắc là phiên tòa của ngươi và phụ thân ngươi sẽ sớm xét xử, coi như là đoàn tụ ở một cấp độ khác. " " Đa tạ Tam điện hạ nhắc nhở." " Không cần." Tiêu Đỉnh bỏ lại những lời này, xoay người rời đi. Sau khi An Liệt Ninh nhìn gã rời đi, y đặt sự chú ý trở lại cuốn sách trong tay. Về phần chứng cớ này cuối cùng rơi vào trong tay ai, y cũng không phải rất hứng thú. Tiêu Đỉnh ở chỗ của An Liệt Ninh cũng không có được manh mối hữu dụng gì, trên thực tế nghĩ cũng biết, đối phương từ lúc bắt được chứng cớ, vẫn mai danh ẩn tích lâu như vậy, đột nhiên không lâu sau khi gã tiếp nhận Viện kiểm duyệt, đem phần chứng cứ này công bố ra ngoài, đến tột cùng là mục đích gì? Có nhằm vào gã không? Tiêu Đỉnh mang theo phần nghi vấn này trở lại hoàng cung, trở lại tẩm cung liền nhìn thấy Tiêu Khải đang chờ ở bên trong. Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, Tiêu Đỉnh trên mặt liền trang lên ý cười: " Nhị hoàng huynh, sao lại rảnh rỗi tới đây? " Tiêu Khải hừ lạnh một tiếng: " Tam đệ thật sự là chuyên nghiệp, thời gian nghỉ ngơi còn không quên đi Viện kiểm duyệt, thế nào An Liệt Ninh lại nói gì với ngươi? " " Nhị hoàng huynh là có ý gì? " " Ngươi nghĩ ta có ý gì?" Tiêu Khải nói xong đem tờ giấy trên bàn ném lên mặt Tiêu Đỉnh, " Ngươi và An Liệt Ninh thật sự là tính toán tốt, chuyện của Đại hoàng huyh chính là ngươi công bố ra ngoài đi? " Tiêu Đỉnh cầm tờ giấy trong tay, mặt trên tất cả đều là những chuyện Tiêu Chinh từng làm qua lời của An Liệt Ninh. Ý thức được Tiêu Khải hiểu lầm cái gì, gã rốt cục hiểu được, người ẩn giấu ở sau lưng kia vì sao lại chọn thời gian này đem chuyện này công bố ra ngoài. " Nhị hoàng huynh ngươi nghe ta giải thích, không phải như ngươi nghĩ, chúng ta ngàn vạn lần không nên bị ly gián." " Hiểu lầm, ly gián, ngươi nói ai muốn ly gián chúng ta, hiểu lầm cái gì?" " Ta quả thật có ý đồ từ trong miệng An Liệt Ninh lấy được chứng cứ của Đại hoàng huynh, mục đích cũng là muốn từ đó giúp anh ấy thoát tội, chưa bao giờ nghĩ tới việc phơi bày, cho dù Nhị hoàng huynh không tin ta, cũng nên xem qua những chứng cứ này, chỉ có những thứ này, hoàn toàn không đầy đủ, nhưng những chứng cứ kia thì được phơi bày trọn vẹn. Nhị hoàng huynh làm sao có thể nói là ta làm, ta lấy cái gì đi làm, huống chi đối phương vì sao lấy được chứng cứ lâu như vậy cái gì cũng không làm, chờ ta tiếp nhận Viện kiểm duyệt, đột nhiên liền lộ ra ngoài, mục đích là gì, có phải là muốn ly gián huynh đệ chúng ta hay không?" Tiêu Đỉnh đỏ hốc mắt, bộ dạng bi thống không đành lòng bị huynh trưởng mình hoài nghi. Tiêu Khải thật đúng là có chút bị Tiêu Đỉnh thuyết phục. Hết chap 123.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]