Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
Buổi tối gió có chút lạnh, Tiêu Chiến hít mũi, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, vị Alpha che chở cho cậu có gương mặt xinh đẹp, tuy rằng có vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại có một trái tim dịu dàng.
" Cám ơn."
" Cảm ơn cái gì? "
" Cảm ơn anh vẫn luôn che chở em, cám ơn gặp được anh đối tốt như vậy, cảm ơn anh đã cho em dũng khí phản kháng."
Vương Nhất Bác giơ tay đè đầu cậu lại, hôm nay Tiêu Chiến bởi vì tham dự yến hội, cho nên không đội mũ, tay hắn đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa: " Tôi đã nói sẽ che chở em, vẫn luôn là như vậy."
Không có hỏi quá khứ của Tiêu Chiến, cũng không nói đến việc hôm nay phát sinh.
Hai người trở lại xe, trở về nhà như không có gì xảy ra.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy người, tiếp theo tinh tế hôn xuống, Tiêu Chiến xoay người chủ động nghênh đón hắn.
Giờ khắc này, bọn họ rất cần cảm thụ sự tồn tại của nhau.
Xác định sự tồn tại của nhau.
Hai lễ phục được cắt may tỉ mỉ hiện tại vương vãi trên sàn gỗ, hai cánh mông bởi vì bị va chạm quá nhiều lần mà nổi lên màu hồng nhuận. Vương Nhất Bác nhịn không được đưa hai tay xoa nắn một vòng lại một vòng, trong cổ họng hắn phát ra âm thanh ư ử như dã thú thoã mãn.
" Nhất Bác... Vương Nhất Bác...a a "
" Tôi ở đây."
" Sâu quá... ưm... sẽ hỏng ư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027271/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.