Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
Dư luận trên mạng náo nhiệt như vậy, không có khả năng bên hoàng gia cái gì cũng không biết.
Quốc Vương biết trong yến hội, sau khi đem Tiêu Tán hứa hẹn cho Vương Nhất Bác bị lộ ra ngoài, trước tiên gọi Tiêu Khải tới hung hăng mắng.
" Ta kêu ngươi phong tỏa tin tức, ngươi làm vậy sao?"
Tiêu Khải cũng một bụng ủy khuất, tất cả truyền thông gã đều chào hỏi, nhưng tin tức cứ như vậy phơi bày ra ngoài, gã có biện pháp gì: " Trước mắt chỉ có một chuyện này phơi bày ra ngoài."
" Trước mắt, ngươi còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói trước mắt, ngươi là muốn chuyện tối hôm đó toàn bộ phơi bày ra ngoài mới đủ có phải hay không, còn không mau đi giải quyết vấn đề!" Quốc Vương tức giận ném chén về phía gã.
Không dám nhiều lời, Tiêu Khải đầu định đi ra ngoài.
Kết quả gã vừa đi được mấy bước đã bị Quốc Vương gọi lại: " Chuyện này là từ chỗ nào tiết lộ, ngươi có tra ra hay không?"
" Đang điều tra ạ."
Câu trả lời này hiển nhiên khiến Quốc Vương phi thường không hài lòng, nhưng ông đối với năng lực của Tiêu Khải cũng không ôm hy vọng gì: " Trọng điểm điều tra Vương Nhất Bác bên kia! "
" Đã điều tra qua, nhưng Nguyên soái bên kia cũng không có vấn đề gì, hơn nữa loại chuyện này, bọn họ sẽ không tự mình phơi bày ra ngoài, cho nên hẳn là đêm đó người trong cung gây ra."
" Nếu đã có đầu mối thì mau đi điều tra!"
" Vâng."
Sau khi Tiêu Khải rời đi, Quốc Vương đè lại trán đau đớn không thôi, gần đây cảm giác phiền não của ông càng thêm lợi hại.
Cứ tiếp tục như vậy, ông rất có khả năng tiến vào thời kỳ xao động.
Điều này làm cho đáy lòng ông nổi lên bất an.
Tiêu Khải từ thư phòng đi ra, vừa vặn đụng phải Tiêu Đỉnh bưng canh tới. Lông mày khẽ nhíu lại: " Tam đệ đây là làm cái gì vậy?"
" Phụ hoàng gần đây thân thể hình như có chút không tốt, ta hầm canh muốn cho người uống, Nhị hoàng huynh, phụ hoàng có ở đây không?"
" Ở đây." Ánh mắt Tiêu Khải rơi vào trên người Tiêu Đỉnh lạnh như băng, sau đó rũ mắt mở nắp nồi cát trong tay hắn, nhìn canh trong nồi: " Vất vả rồi."
" Làm sao có thể, Nhị hoàng huynh mới vất vả." Tiêu Đỉnh tựa như không chú ý tới ánh mắt của gã, cười ôn hòa đến cực điểm.
Ngay khi gã muốn đi qua, Tiêu Khải lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía gã: " Tam đệ, mấy ngày nay đều đang làm cái gì vậy?"
" Một mực ở tẩm cung mẫu hậu, làm sao vậy?"
" Không có việc gì, đi vào đi."
Tiêu Đỉnh gật gật đầu, xoay người gõ cửa thư phòng.
Quốc Vương thấy gã tiến vào, trong tay còn bưng canh, nghĩ đến hương vị canh ngày đó, tâm tình Quốc Vương không khỏi tốt hơn vài phần.
" Ngươi có tâm rồi."
" Đây đều là con nên làm, phụ hoàng cẩn thận nóng."
" Được, mẫu hậu ngươi thế nào rồi?"
" Dùng Lam Bối tốt hơn nhiều, sáng nay còn ăn thêm một chén cháo nhỏ."
" Vậy là tốt rồi."
Quốc Vương uống canh, bảo Tiêu Đỉnh trở về.
Gã vừa mới trở lại tẩm cung, liền thấy Tiêu Tán từ bên trong chạy ra: " Tam hoàng huynh ngươi đi đâu, như thế nào giờ mới trở về, ta chờ ngươi thật lâu!"
" Tìm ta có chuyện gì, gấp như vậy?" Tiêu Đỉnh đưa nồi cát trong tay cho tùy thị, cười hỏi hắn.
" Ngươi xem qua quang võng chưa, cũng không biết là ai đem tin tức phụ hoàng muốn ta gả cho Vương Nhất Bác công bố ra ngoài. Vương Nhất Bác còn công khai tỏ thái độ nói mình sẽ không có người khác, ta có phải hoàn toàn không có cơ hội hay không!"
" Coi như là như vậy, ngươi vẫn là muốn gả cho hắn?"
" Không gả cho hắn, ta còn có thể gả cho ai, phóng mắt nhìn lại, còn có Alpha nào có thể có thân phận bối cảnh như hắn."
" Ngươi nói như vậy, quả thật không sai, ngoại trừ hắn, không có Alpha nào có thể xứng đôi với Ngũ điện hạ chúng ta, chỉ là phần tâm tư này của ngươi đã từng chủ động nói với hắn chưa?"
" Ta sợ hắn từ chối."
" Ngươi còn chưa làm, trước tiên đã nghĩ hắn cự tuyệt, cho dù cự tuyệt thì có thể như thế nào, ngươi là Omega, trời sinh đã có sức hấp dẫn đối với Alpha, chỉ cần để cho hắn nhìn thấy chân tâm của ngươi, hắn còn có thể không dao động sao?"
" Tam hoàng huynh sao ngươi thông minh như vậy, vậy ngươi mau nói một câu, ta rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt?"
" Dùng cái đầu thông minh của ngươi tự mình nghĩ đi."
Chiều hôm đó, Tiêu Tán hiên ngang khỏi cung điện và mang theo một chiếc rương gỗ màu đen.
Lúc đi tới phủ Nguyên soái, trong lòng Tiêu Tán dâng ra một cỗ ý chí chiến đấu.
Tiêu Đỉnh nói không sai, muốn đánh bại đối thủ, trước tiên phải bắt đầu từ nhược điểm của đối phương.
Omega bị tổn thương tuyến thể, vĩnh viễn không có khả năng chế tạo ra hương liệu, nhưng cậu ta lại có thể cung cấp cho Vương Nhất Bác rất nhiều hương liệu cao cấp.
( Cá: Hong đâu pé ơi =]]]])
Cậu ta muốn Tiêu Chiến ở trước mặt mình tự ti xấu hổ.
Nghĩ như vậy, Tiêu Tán trong lòng càng thêm đắc ý.
Bảo tùy thị đi qua gọi cửa, cậu ta đứng ở trước xe bay chờ.
Thỉnh thoảng có người đi đường lái xe đi ngang qua liếc mắt nhìn về phía này một cái.
Tiêu Tán cũng không sợ người ngoài biết cậu ta lúc dư luận nóng như lửa còn dám đến phủ Nguyên soái, cậu ta đều đã lên kế hoạch, sau khi đem hương liệu cao cấp trong rương buông xuống, cậu ta cũng lên mạng nhắn tin.
Để cho tất cả mọi người biết cậu ta cùng Tiêu Chiến bất đồng.
Cậu ta chính là Omega có thể cung cấp hương liệu cao cấp vô tận cho Nguyên soái. Còn Tiêu Chiến? Bất quá chỉ là thứ phẩm còn sót lại tuyến thể bị hỏng mà thôi.
" Ngươi làm gì vậy, sao lại chậm như vậy?" Đợi hồi lâu không thấy cửa lớn mở ra Tiêu Tán nhíu mày.
Tùy thị đi qua gọi cửa nghe vậy xoay người, nhỏ giọng nói: " Vừa rồi hệ thống nhắc nhở, nói Tứ điện hạ cự tuyệt gặp ngài..."
" Cái gì?" Thanh âm của Tiêu Tán bất chợt cao lên, có vẻ khắc nghiệt lại bén nhọn.
Đã lên kế hoạch xong tất cả, chỉ chờ mở cửa cho cậu ta đi vào thi triển, nhưng hiện tại được cho biết, Tiêu Chiến không gặp cậu ta, tiểu tiện nhân kia dựa vào cái gì không gặp cậu ta?
" Tiếp tục gõ cho ta, gõ cho đến khi mở cửa!"
Ngươi không gặp ta, tại sao ngươi không gặp ta??
Trên mặt Tiêu Tán lúc này làm sao còn có nửa điểm biểu tình vui sướng lúc trước, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.
Từ lúc hệ thống an ninh lần đầu tiên nhắc nhở, Tiêu Chiến liền tỏ vẻ cự tuyệt gặp mặt Tiêu Tán, không chỉ như thế còn là lần đầu tiên kéo đen cậu ta.
Như vậy cho dù Tiêu Tán ở bên ngoài gọi cửa bao lâu, cậu cũng sẽ không biết.
Lúc này Tiêu Tán còn dám tới cửa, không phải là ỷ vào thân phận của mình, không để cậu vào mắt sao?
Cậu hiện tại quả thật không thể so sánh với cậu ta, nhưng cậu ít nhất có thể đóng cửa lại mắt không thấy tâm không phiền.
Trên người Tiêu Chiến được quấn trong một tấm chăn nhỏ màu trắng, ngồi trên thềm gỗ, cầm một cái bát sứ trắng, bên trong là sữa chua cậu vừa làm xong.
0520 học cách ngồi bên cạnh cậu, lắc lư hai chân.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hai người, tạo thành một màn sáng, thời điểm này kết hợp với tuyết trắng, hoa mai tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Không bị ảnh hưởng bởi sự hối hả và nhộn nhịp từ bên ngoài cửa.
Tiêu Chiến uống một bát sữa chua, miệng ngọt ngào, cười nói với 0520: " Đi thôi 0520, chúng ta về phòng nghỉ ngơi. "
" Được thưa chủ nhân." 0520 vui vẻ đứng dậy và trở về phòng với Tiêu Chiến.
Về phần Tiêu Tán, theo thời gian trôi qua, tùy thị gọi cửa đều đã gõ đỏ tay, cánh cửa đóng chặt vẫn không có bất kỳ dấu hiệu mở ra nào, thậm chí ngay cả âm thanh gợi ý cũng biến mất.
" Điện hạ, thời tiết lạnh, chúng ta có phải nên trở về trước không?" Tùy thị trưởng đúng lúc mở miệng, chỉ là ông vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Tán quay đầu, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn ông.
" Vì sao không chịu cho ta đi vào, dựa vào cái gì cự tuyệt gặp mặt ta!!"
Trong lúc nhất thời bốn vị tùy thị đi theo bên người Tiêu Tán đều không dám ngẩng đầu.
" Có lẽ... Tứ điện hạ là sợ ngài, dù sao Tứ điện hạ làm sao có thể so sánh với Điện hạ, đại khái là sợ thấy ngài tự ti xấu hổ. " Tùy thị trưởng nói xong đoạn này, mùa đông toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm ông nửa ngày, bỗng nhiên cười rộ lên: " Ngươi nói đúng, là tên tiểu tiện nhân đó sợ ta, sợ đến mức không dám mở cửa cho ta, bởi vì chuyện kế tiếp phát sinh, rất có thể là không chịu nổi."
Tùy thị trưởng không dám nhiều lời nữa, an tĩnh đứng ở một bên, ngực đập thình thịch.
Tiêu Tán xoay người mở cửa xe: " Đừng gõ nữa, tên tiểu tiện nhân đó sẽ không mở, chúng ta ở chỗ này chờ, Nguyên soái buổi tối luôn phải về nhà."
Nếu không vào được, vậy thì trực tiếp cho hắn là được rồi.
Tiêu Tán nhếch khóe môi, lại vui vẻ cười rộ lên.
Nhưng mà lúc này, chuyện Tiêu Tán xuất hiện ngoài cửa phủ Nguyên soái, lại một lần nữa bị người ta đăng lên quang võng, hơn nữa phi thường nhanh chóng hình thành đề tài ——
#【 ảnh 】 【 ảnh 】Ngũ điện hạ xuất hiện ngoài cửa phủ Nguyên soái, là muốn công khai khiêu khích địa vị của Tứ điện hạ... Nhưng Tứ điện hạ hình như không mở cửa... #
[ Loại thời điểm này Ngũ điện hạ xuất hiện ở ngoài cửa phủ Nguyên soái, mục đích rất rõ ràng đi? ]
[ Tôi hiện tại có phải có thể hợp lý hoài nghi hay không, không phải Bệ hạ muốn đem Ngũ điện hạ hứa cho Nguyên soái, là Ngũ điện hạ cầu tới? ]
[ Cho phép tôi buồn ngủ nói trước một chút, đây là vội vàng làm tiểu tam sao, thực xin lỗi, tôi biết lời này nói không dễ nghe, nhưng sự thật đều không dễ nghe! ]
[ Phía trên cậu lá gan lớn như vậy, cũng không sợ Ngũ điện hạ tìm người phong acc cậu sao! ]
[ Ha ha ha ha, chỉ có tôi cảm thấy rất buồn cười sao, trong ảnh Ngũ điện hạ rõ ràng là mang theo đồ đạc cùng người tới, kết quả thật sự là ở trong băng thiên tuyết địa, ngay cả cửa cũng không đi vào được, emmmm, Tứ điện hạ tỏ vẻ, ngươi khiêu khích đi, ta không tiếp nhận là xong rồi! ]
[ Cos Tứ điện hạ: mặc cho ngươi có bao nhiêu tính kế, ta chính là không mở cửa, ngươi không có biện pháp đi, hì hì! ]
[ Đợt vả mặt này cơ hồ không phí một binh một tướng, khen ngợi Tứ điện hạ! ]
[ Diễn đàn nặc danh ở Hắc thành cách vách có người mở thiếp viết bài tiền Vương hậu, liên kết ở chỗ này, mọi người không cần cảm ơn, mau đi ăn dưa, dưa to kinh người! ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.