Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*******
Nhớ tới Thích Huy, trong lòng Quốc Vương sẽ dâng lên phiền não, đưa tay cầm lấy chén khẽ nhấp một ngụm trà giống như vô tình nói: " Nguyên soái cùng Tiểu Tứ kết hôn đã lâu, trong lòng ta vẫn thẹn với ngươi, các ngươi hôm nay tình cảm tuy tốt, nhưng vấn đề con nối dõi không thể không cân nhắc, huống chi lúc trước vốn là tính toán đem Tiểu Ngũ hứa gả cho ngươi, chỉ là lúc ấy Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, ta muốn lưu lại thêm vài ngày. Hiện giờ thân thể ngươi tốt lên, Tiểu Ngũ cũng thành thục một chút, không bằng dựa theo ước định lúc trước, chọn một ngày, đem ngươi cùng Tiêu Tán kết hôn đi!"
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào nổi lên bông tuyết, bông tuyết trắng tinh tế vỡ vụn từ trên cao rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chúng giống như tinh linh trong đêm tối, chỉ xuất hiện vào giờ khắc này.
Nhà ăn lớn như vậy, đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.
Đáng tiếc lúc này lại yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau.
Một câu nói của Quốc Vương khiến tất cả mọi người không có phản ứng, ngay cả vị đương sự Tiêu Tán lúc này cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Cho dù trong lòng cậu ta có tính kế thế nào, chính cậu ta cũng thập phần rõ ràng, còn lâu mới tới mức phụ hoàng mở miệng.
Nhưng Quốc Vương vào ngày Thú đản sinh, trước mặt Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, cứ như vậy thẳng thắn không cố kỵ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027270/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.