Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********
Từ sau khi xảy ra chuyện ở nhà hàng Quang Diệu, Mục Liệu vẫn kinh hồn bạt vía trốn ở nhà, cũng không đi ra ngoài, gã vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác liền sợ hãi.
Mấy ngày nay quả thực là vô tri vô giác, ngay cả cửa lớn cũng không dám ra.
Mục Tâm với tư cách là gia chủ Mục gia không thể không để ý nhất chính là thằng nhóc Mục Liệu này. Nghe người hầu trong nhà nói Mục Liệu nhiều ngày không đi ra ngoài, trong lòng có chút hoảng hồn, sao lại hành động khác thường như vậy?
Thừa dịp ăn cơm, Mục Tâm giống như vô tình hỏi: " Sao gần đây lại thành thật như vậy? "
Mục Liệu trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: " Phụ thân, con muốn đi du lịch, ngài có thể cho con ít tiền không? "
Mục Tâm nhìn con trai, biểu tình từ thoải mái trở nên nghiêm túc.
" Ngài không muốn cho thì thôi, trừng con làm cái gì?"
" Có phải ngươi đã làm gì không nên làm không?"
" Ngài thật sự quá được, con ở nhà thật tốt ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, con đi chơi, ngài cũng cảm thấy con gây chuyện, sao con lại khó khăn như vậy? "
" Ngươi ít ở chỗ ta kêu loạn, đừng tưởng rằng ta không biết gần đây ngươi cùng tiểu minh tinh thông đồng, ta nói cho ngươi biết Mục gia chúng ta không cho phép người như vậy vào cửa!"
" Ngài lại nói gì vậy, làm gì có tiểu minh tinh nào!"
" Tốt nhất là không có, hai ngày trước ngươi đi Quang Diệu làm cái gì?"
Đột nhiên nghe nói hai chữ Quang Diệu, sắc mặt Mục Liệu trong nháy mắt biến đổi, cho dù rất nhanh khôi phục tự nhiên, nhưng vẫn bị Mục Tâm luôn lưu ý gã bắt được.
" Đã làm cái gì, ngươi tốt nhất hiện tại nói ra, đừng để ta điều tra! "
Sắc mặt Mục Liệu nhất thời càng trắng bệch.
" Phụ thân con nói ngài có thể đừng tức giận được không?"
" Nói đi!"
" Phụ thân ngày đó con đi..."
Mục Liệu vừa mới mở miệng đã thấy lão quản gia đi tới, không chỉ như thế, phía sau ông ta còn có Hạ gia Hạ Thanh.
Thấy Hạ Thanh, Mục Liệu đứng lên: " Hạ Thanh ta còn chưa tìm ngươi, ngươi lại dám đến? "
Hạ Thanh nhàn nhạt liếc gã một cái: " Đây không phải là ta tới giải quyết vấn đề sao?"
Mục Liệu bị câu nói nhẹ nhàng này của Hạ Thanh làm cho tức chết, cái gì gọi là gã ta đến giải quyết vấn đề, lúc trước nếu không phải gã ta cổ vũ, gã có thể bị Vương Nhất Bác đánh bay sao?
Gã nghĩ như vậy, liền trừng mắt nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh là gia chủ Hạ gia kế tiếp, bản tính tâm tính tự nhiên không giống Mục Liệu, đối với Mục Liệu trợn mắt mà nhìn căn bản thờ ơ, thật giống như không cảm nhận được.
Mục Tâm nhìn thấy Hạ Thanh có chút ngoài ý muốn, chờ nghe thấy Mục Liệu và gã ta nói những lời kia, trong lòng từng chút từng chút chìm xuống.
Trước kia Mục Liệu cũng sẽ ở bên ngoài gây chuyện. Nhưng không có một lần bị người ta tìm tới cửa, càng không có người nói là tới cửa giải quyết vấn đề.
Chuyện gì cần phải có Hạ Thanh, người thừa kế được Hạ gia bồi dưỡng như tộc trưởng kế nhiệm đặc biệt đến giải quyết.
" Hạ Thanh, ngươi nói rõ ràng đi, là Mục Liệu không hiểu chuyện đã làm cái gì ở Quang Diệu sao?"
Đột nhiên nghe thấy Mục Tâm mở miệng, Mục Liệu nóng nảy: " Phụ thân, ngài muốn biết cái gì con nói với ngài, ngài ngàn vạn lần không nên nghe Hạ Thanh nói bậy, nó không có ý tốt, nếu không phải nó con làm sao..."
" Ngươi câm miệng, Hạ Thanh ngươi nói xem!" Mục Tâm quát lớn với Mục Liệu quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh.
Biểu tình trên mặt Hạ Thanh rất nhạt, ngũ quan tuấn tú lộ ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo xa cách.
" Mục Liệu đắc tội không phải ta, cũng không phải Quang Diệu, là Nguyên soái đại nhân." Những lời này từ trong miệng Hạ Thanh nhẹ nhàng, tự nhiên giống như đang thảo luận về thời tiết.
Tuy nhiên, khi những lời này kết thúc, căn phòng lớn như vậy đều im ắng.
Mục Tâm nhíu mày, trong nháy mắt không chắc chắn ba chữ cuối cùng ông nghe thấy là gì: " Ngươi nói ai?" "
Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn Mục Liệu sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy: " Ngày đó Mục Liệu đến khách sạn đặt căn phòng nhìn ra biển màu xanh, không khéo lúc đó trong phòng có khách dùng cơm, quản lý tiếp đãi Mục Liệu nhắc nhở gã, Mục Liệu nói gã có thể thương lượng với khách nhân, cho đối phương gấp đôi tiền, để đối phương nhường phòng, ta cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, nhưng hậu quả cần Mục Liệu tự mình gánh vác. Gã đồng ý, về phần sau khi gã tiến vào phòng đã làm cái gì, như thế nào bị Nguyên soái đá ra, ta không biết. "
Nói đến đây Hạ Thanh dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Mặc dù như vậy ta cảm thấy mình vẫn cần phải tới đây, đem sự tình nói rõ ràng, để Mục gia chủ đối Nguyên soái bên kia mau chóng tới cửa xin lỗi, miễn cho đêm dài lắm mộng! "
" Hạ Thanh ngươi ít ở chỗ này giả từ bi, ta nói lúc ấy sao ngươi lại rộng lượng như vậy, liền tiếp nhận đề nghị của ta, có phải ngươi đã sớm biết khách nhân trong phòng là ai, ngươi là ông chủ Quang Diệu, ngươi khẳng định biết, sao ngươi lại xấu xa như vậy?" Mục Liệu đỏ mắt, bộ dáng kích động đến mức muốn động thủ với Hạ Thanh.
Hạ Thanh căn bản không chịu ảnh hưởng từ thái độ của gã, nghiêng đầu nhìn Mục Tâm: " Mục gia chủ, lời ta đã nói xong, cáo từ. "
Hạ Thanh nói xong liền thật sự đứng dậy rời đi, một chút ý tứ muốn dừng lại cũng không có.
Càng kỳ quái chính là, Mục Tâm cũng không có ý muốn lưu gã ta lại.
Mục Liệu tức giận đỏ mắt cứ như vậy nhìn Hạ Thanh nói xong việc, lướt qua bên cạnh gã.
Đối phương lúc này đây giống như cảm nhận được tầm mắt, liếc hắn một cái, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cho gã một nụ cười lạnh trào phúng.
Trong nháy mắt đem hỏa khí của Mục Liệu châm lên, cọ cọ một chút phóng ra tin tức tố, nhào về phía Hạ Thanh.
" Mục Liệu không được!" Mục Tâm đứng lên, đáng tiếc không đợi ông làm cái gì, Mục Liệu đã quỳ gối tại chỗ, sắc mặt tái nhợt bộ dáng thống khổ lại không cam lòng.
Hạ Thanh đứng ở trước mặt gã, ánh mắt lạnh lẽo nói: " Đối với Nguyên soái ngươi chẳng lẽ cũng làm như vậy sao?"
( Cá: Thích anh này rồi nha, anh châm dầu vô lửa hay quá anh ơi =]]]])
Một câu nói khiến sắc mặt Mục Tâm và Mục Liệu trong nháy mắt trở nên khó coi hơn.
Mục Tâm lúc này cũng tỉnh táo lại: " Hạ gia tiểu tử dừng lại được rồi. "
Hạ Thanh ngước mắt nhìn ánh mắt ẩn chứa cảnh cáo của Mục Tâm, cái gì cũng không nói xoay người rời đi.
Khi Hạ Thanh vừa đi, Mục Liệu trong nháy mắt nằm sấp trên mặt đất, không cam lòng kêu gào: " Phụ thân, người cứ như vậy để Hạ Thanh khi dễ ta sao? "
" Không phải là ngươi tự mình tìm sao?" Mục Tâm đưa tay kéo gã ra khỏi mặt đất, ấn xuống ghế: " Ta hỏi ngươi, hôm đó vào phòng ngươi đã làm gì?"
Mục Tâm sắc mặt âm trầm, thoạt nhìn tâm tình phi thường không tốt, Mục Liệu trong lòng sợ hãi, nhưng nghĩ đến phản ứng của gã sau khi đi vào phòng nhìn thấy Tứ điện hạ, gã liền chột dạ không dám nói ra.
Mục Liệu rất rõ ràng, với tư cách là Alpha độc thân nhìn chằm chằm vào một Omega đã kết hôn là một chuyện rất thất lễ, hơn nữa còn là ở trước mặt Vương Nhất Bác, đối phương còn là Tứ điện hạ Đế quốc.
Thấy gã trầm mặc không trả lời, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, thái dương Mục Tâm đột nhiên nhô lên, lớn tiếng nói: " Nói! "
" Nói... bọn họ, nếu bọn họ nguyện ý đổi phòng cho con, con có thể trả giá gấp đôi." Mục Liệu nói xong đặc biệt nhấn mạnh một câu, " Phụ thân, đừng để Hạ Thanh khiêu khích, con thật sự không làm gì! "
" Chỉ là những lời này, tuy rằng thất lễ, liều lĩnh, nhưng tuyệt đối sẽ không làm Vương Nhất Bác tức giận, hẳn là ngươi đã làm cái gì đó, tốt nhất hiện tại ngươi nên nói rõ ràng cho ta, đừng để ta tự mình điều tra!"
Mục Liệu mồ hôi lạnh đều rơi xuống: " Còn... Còn có chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tứ điện hạ... nhìn... nhìn thêm vài lần... Ah!! "
Gã từng câu từng câu đâm vào lòng Mục Tâm, một cái tát bay đến: " Điên rồi, ngươi cho rằng đó là ai, bình thường ngươi thích tiểu minh tinh gì đó ta mặc kệ ngươi, bởi vì không quan trọng, nhưng ta không biết ngươi không hiểu chừng mực như vậy, Tứ điện hạ là người ngươi có thể nhớ thương sao? Ngươi cảm thấy Vương Nhất Bác hắn ăn chay sao, cư nhiên như vậy ở trước mặt hắn?"
Mục Tâm vừa mắng vừa đánh Mục Liệu, cuối cùng lại rút thắt lưng.
Đánh cho Mục Liệu ngao ngao trên mặt đất kêu lên, nhưng lần này Mục Tâm căn bản không có một chút ý tứ mềm lòng: " Bại gia tử ngu xuẩn, ngươi tự mình chết thù thôi, không nên mang theo Mục gia cùng ngươi chôn cùng! "
" Phụ thân con sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Ah... Cầu xin ngài đừng đánh, hu hu..."
" Không đánh không nhớ, hôm nay để cho ngươi nhớ cho kỹ lỗi lầm lần này!"
Động tĩnh bên ông làm quá lớn, làm cho Mục Kỳ ở trong phòng bị âm thanh kéo tới đây.
Nhìn thấy Mục Liệu đang gào thét trên mặt đất, trên mặt và trên người đều là vết máu, quần áo vốn còn nguyên vẹn đều trở thành vải vụn, vội vàng chạy tới bắt lấy tay Mục Tâm: " Đại ca, ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi điên rồi, lại đánh tiếp Mục Liệu sẽ chết! "
" Chết thì chết, sống cũng là lãng phí, cũng là một tai họa!" Thắt lưng trong tay bị rút đi, Mục Tâm vẫn không hết giận mà đi lên đá gã hai cước, mới lui về phía sau ngồi xuống, thở hổn hển, bình ổn tâm tình.
Mục Kỳ nâng Mục Liệu ngã xuống đất dậy: " Lần này ngươi lại làm cái gì, sao lại chọc phụ thân ngươi nổi giận lớn như vậy? "
Mục Kỳ nói như vậy, ánh mắt lại nhìn Mục Tâm.
" Ngươi bảo nó tự nói xem nó có mặt mũi hay không!" Mục Tâm ném chén trà vỡ làm đôi.
Mục Kỳ thấy thế muốn gọi người tới chữa khỏi vết thương trên người Mục Liệu, lại bị Mục Tâm ngăn cản: " Chữa cái gì, ta hiện tại dẫn nó đến phủ Nguyên soái xin lỗi! "
" Phủ Nguyên soái?" Mục Kỳ nghe vậy sắc mặt nhất thời tái đi, sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Liệu, " Lần này ngươi trêu chọc Vương Nhất Bác? "
Thấy Mục Liệu không dám hé răng, Mục Kỳ liền biết là thật, lập tức tát Mục Liệu một cái: " Hồ đồ! "
Nói xong ngẩng đầu nhìn Mục Tâm: " Đại ca cần ta làm cái gì? "
" Không cần, ta tự mình dẫn nó đi là tốt rồi!" Mục Tâm đứng lên, nhìn vết thương trên người Mục Liệu, " Lên xe chờ ta. "
Mục Liệu lúc này cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm, ngoan ngoãn đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.