Chương trước
Chương sau
Editor: Quỷ Quỷ

Hạ Minh Chính đặt tôiy lên vai vợ, ông thực sự cũng không nỡ, nhưng vụ tôii tiếng này đã ép bọn họ đến không còn cách nào khác, ông càng sợ người tôi sẽ chuyển hướng sang Dĩ Hiên, đứa con gái đã chết của ông, ông không muốn con bé bị tổn thương thêm nữa.

“Hai người thực sự muốn như vậy sao? Dù sao con bé cũng là con gái của hai người.” Tống Uyển siết chặt nắm tôiy, sao trên đời này lại có kiểu ba mẹ tàn nhẫn như vậy, đứa trẻ kia đã mất tất cả rồi, ngay cả bọn họ cũng tuyệt tình như vậy sao?

“Không cần suy xét, chúng tôi đã quyết định,” Trầm Ý Quân vô tình nói, bà hận, bà thật sự hận, chính mình sao có thể có đứa con gái như vậy, hại chết em gái còn chưa nói đến, lại còn hèn hạ đến mức này, làm cả nhà bọn họ mất mặt theo.

Tống Uyển nhắm hai mắt bất lực, không lên tiếng nữa.

Rời khỏi nhà họ Sở, Trầm Ý Quân mặt mày u ám, bà không ngờ nhận đứa con gái kia lại cho bà một sự sỉ nhục kéo dài đến cả đời.

"Ý Quân, bà có thể nghĩ lại không, chúng ta vẫn có thể……” Hạ Minh Chính vẫn là có chút không đành lòng, nhưng không phải là đối với Hạ Nhược Tâm mà là đối vợi vợ ông, dù Hạ Nhược Tâm đã làm sai nhưng bà chỉ còn mỗi một đứa con gái là con bé thôi.

“Không.”Trầm Ý Quân lạnh mặt, lời nói đã nói ra, sao có thể thu hồi.

Hạ Minh Chính thở dài, con gái ông đã không còn, mà con gái bà cũng không còn nữa, bà thực sự muốn cứ cô quạnh nửa đời còn lại như vậy sao? Như vậy không hề công bằng với bà, nhưng ông biết mình nói gì cũng vô ích, tính tình của bà, cùng ông ở chung bao nhiêu năm còn không hiểu hết hay sao?

Mà bên ngoài đang mưa rất to, mưa trắng cả trời, làm mờ đi cảnh vậy bên ngoài.

Cửa kính xe hạ xuống, nước mưa thỉnh thoảng vẫn hắt vào trong xe, nhìn ra màn mưa bên ngoài, Trầm Ý Quân nhàn nhạt nhìn xe cộ, người người vội vàng qua đường, rất nhanh liền biến mất.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư, từ sau khi Hạ Dĩ Hiên xảy ra chuyện, còn Hạ Nhược Tâm đi lấy chồng, nơi này chỉ còn hai người bọn họ và một người giúp việc.

Cuộc sống cô đơn tịch mịch của bọn họ sẽ còn phải kéo dài thật lâu, bọn họ biết sống từng ngày qua ngày, vết thương trong lòng sẽ không bao giờ vơi đi.

Lấy ra một chiếc ô, Hạ Minh Chính bước xuống trước, che cho Trầm Ý Quân, ông vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân hình gầy gò đang đưa lưng về phía bọn họ trong màn mưa, ông liền trở nên hoảng hốt.

Sao lại là cô?

Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm?

Trầm Ý Quân cũng run rẩy nhìn cô đang đứng trong mưa, quần áo trên người bà sớm bị nước mưa hắt mà trở nên ẩm ướt.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trên tay trái cô còn một lớp thạch cao thật dày, không biết có phải vì trời mưa to mà bà nhìn đống thạch cao cũng có chút mơ hồ, còn tay kia cô ôm khư khư bụng mình.

Nếu còn bất kỳ chỗ nào khác để đi cô sẽ không trở lại đây, nhưng cô thực sự không có, Giang Dao đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, cô vẫn phải bất lực tìm đến đây, người khác coi cô chẳng khác gì một con rắn độc, không muốn lại gần nửa bước, càng không có ý định giúp đỡ cô.

Nước mưa không ngừng theo tóc cô chảy xuống, gương mặt trắng bệch nhìn không ra chút huyết sắc, cô có thể không trở lại nơi này, có thể kiếm được một công việc nào đó, nhưng cô hiểu rằng mình không thể. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.