Editor: Quỷ Quỷ
Cô không ngại khổ, nhưng vì đứa nhỏ này, cô không thể.
Cô có thể không có tự trọng, không có gì, cũng có thể gọi là một con chó đang kéo dài hơi tàn, bị người đời khinh bỉ cười nhạo, nhưng cô không thể để con mình phải chịu đựng khổ sở cùng cô, cho nên, dù biết rõ sẽ bị coi thường, bị đánh chửi, người giúp việc không cho cô vào, cô vẫn sẽ đứng ở đây.
Còn một nguyên nhân, chính là cô không còn chỗ nào để đi nữa.
Ít ra nơi này còn có mẹ cô.
Đằng sau có tiếng bước chân, cô xoay người, chưa quay đầu lại liền “chát” một tiếng, một bàn tay hung hăng giáng một cái tát xuống gương mặt xám xịt của cô.
“Cô còn tới nơi này làm cái gì, tôi không có đứa con gái vô liêm sỉ như cô, Sở Luật đối với cô tốt như vậy, cô làm ra chuyện như thế còn có mặt mũi mà trở về?”
Trầm Ý Quân bị Hạ Minh Chính kéo chặt tay, nếu không có Hạ Minh Chính, hôm nay bà thực sự có thể đánh chết Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm ôm mặt, vì sao, lại đối xử với cô như vậy, cô không phải là người lạ, bà là mẹ cô mà?
“Đừng có gọi tôi là mẹ, cô không xứng, tôi đã nói rồi, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Dĩ Hiên, cô cút đi cho tôi, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, cô không được gọi tôi là mẹ, tuyệt đối không!”
Trong mưa, lời nói tuyệt tình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240757/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.