"Tiểu Vũ Điểm không ngoan rồi, con xem bây giờ Thái Dương công công đều đã chiếu nắng xuống mông con rồi kìa, còn không mau ngồi dậy, không phải là đứa trẻ ngoan rồi đấy nhé."
Tay của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thỉnh thoảng vỗ nhẹ lấy.
"Còn không ngồi dậy, mẹ thật sự muốn ăn bánh của con rồi đấy nhé."
Cô vẫn đang nói, thế nhưng Tiểu Vũ Điểm không hề động đậy, thậm chí ngay cả lông mi cô bé còn không khẽ rung một chút.
Giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại vậy.
Hộ sĩ lần lượt đi đến, lúc mọi người nhìn thấy đứa bé không động đậy trong tay Hạ Nhược Tâm, bọn họ xoay người đi, không đành lòng quay lại nhìn.
Đứa bé kia, Tiểu Vũ Điểm đáng yêu xinh đẹp kia, cô bé đã...
"Tiểu Vũ Điểm, con thật không nghe lời a, mẹ thật muốn đánh vào mông con rồi đấy nhé."
Tay của cô đặt trên mông con gái, nhưng rồi cuối cùng lại nở nụ cười nói:
"Con xem, mẹ làm sao có thể gặp đánh con được, con là đứa trẻ ngoan nhất mà."
Cô vẫn đang cười, nhưng nước mắt đã không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô bé, cô không tin mình đã mất đi con gái, không tin Tiểu Vũ Điểm của cô đã chết.
"Ngoan, Tiểu Vũ Điểm, mở to mắt nhìn mẹ nào?"
Cô lấy tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thỉnh thoảng gọi tên con.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ làm sao có thể không có con được? Không phải con đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240390/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.