Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Thời gian từ từ trôi qua, động tác của cô ngày càng chậm, kỳ thật, cô đã quá vất vả hơn nhiều người khác, Tiểu Vũ Điểm mệt mỏi, mà cô cũng thực sự mệt mỏi, rất rất mệt a...
Cô vẫn luôn giữ tư thế như vậy, cẩn thận che chở con gái trong lòng, để tay sau lưng Tiểu Vũ Điểm, đôi mắt cô đã nhắm lại, cằm đặt trên đỉnh đầu Tiểu Vũ Điểm. Cứ tư thế như vậy mà ngủ quên từ lúc nào.
Dưới đôi mắt của cô có thể thấy rõ ràng hai quầng thâm, cô chưa có ngày nào là ngủ ngon, cũng không có một ngày nào là có được giấc mơ đẹp.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên thức dậy, cô cúi đầu ôm lấy con gái trong ngực, mới phát hiện cô bé vẫn đang ngủ, hơn nữa khuôn mặt có chút hồng hào lại rồi. Lúc này cô mới tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, mà không biết từ lúc nào, trời bên ngoài đã sáng.
Lại là một ngày, có thể thấy được ánh mặt trời lên thật là tốt, đúng không? Tiểu Vũ Điểm?
Cô áp mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm giác thân thể con gái man mát.
Cô đem chăn trùm lên người cô bé, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của con gái nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
"Tiểu Vũ Điểm, con lạnh có phải không, mẹ sẽ sưởi ấm cho con, lát nữa sẽ không lạnh nữa đâu."
Cô không ngừng thổi hơi ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240392/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.