"Mẹ..."
Cô bé lại kêu lên, thân thể cô bé đau quá, mẹ đừng ôm như vậy nữa, hơn nữa còn rất nóng. Tấm chăn phủ gần đến đầu cô bé rồi.
"Tiểu Vũ Điểm!"
Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo tấm chăn trên người cô bé ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục gọi một tiếng:
"Mẹ..."
Tiểu Vũ Điểm tuy rằng không biết rõ mẹ mình đang làm cái gì, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gọi.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn bánh ngọt!"
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy Hạ Nhược Tâm, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực cô.
"Được, mẹ đưa con đi ăn bánh ngọt!"
Cô ôm lấy con gái, thân thể hơi loạng choạng một chút, kỳ thật bây giờ cô không còn một chút sức lực nào ôm lấy con gái, bác sĩ thấy vậy liền đưa tay ra:
"Để tôi bế cho, cô Hạ, chắc cô mệt rồi."
Hạ Nhược Tâm vẫn cố chấp lắc đầu:
"Không cần đâu, để tôi. Tôi thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng rồi."
Cô cảm thấy có lỗi nói, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, cô bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là, sắc mặt vị bác sĩ hết sức trầm tư, tuy rằng đứa bé không gặp chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không có việc gì, chuyện như vậy, sớm muộn còn có thể phát sinh lần nữa một lần, mà tình cảnh của hai mẹ con cô, thật là làm cho người ta phải lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240386/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.