"Anh nói thật chứ, anh thật sự đồng ý rồi sao?"
Anh bác sĩ rốt cuộc nở nụ cười:
"Thật là tốt quá, thật tốt quá, cám ơn anh, cám ơn anh..."
Anh cảm giác mình cảm động đến sắp khóc, thực sự, anh không thấy khóe mắt mình đã tuôn ra dòng nước mắt nóng hổi, anh không phải là đau lòng, mà chảy nước mắt vì quá vui mừng, cũng là do quá kích động.
Buông điện thoại trong tay, anh vội vàng đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm đang dạy chữ cho con gái, mặc dù cô bé mới có ba tuổi nhưng đã biết được rất nhiều chữ rồi, mặc dù không được đi học, nhưng mà, từng chữ một cô bé đều đã được Hạ Nhược Tâm dạy cho.
Tiểu Vũ Điểm cực thông minh, cô bé học vô cùng nhanh.
"Nào, viết tên Tiểu Vũ Điểm lên đây xem."
Hạ Nhược Tâm đặt bút trong tay Tiểu Vũ Điểm, tên của con cô đã sớm đã dạy rồi.
"Để mẹ kiểm tra chút xem nào, chắc con chưa quên đâu nhỉ?"
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng nâng chiếc càm nhỏ lên nói:
"Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cực kỳ nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bút từ Hạ Nhược Tâm, viết tên của mình lên một góc giấy.
Mỗi một nét, mỗi một chấm, đều viết hết sức nghiêm túc, tuy rằng viết không đẹp lắm, nhưng mà nét bút ngay ngắn kia, đúng là ba chữ Tiểu Vũ Điểm.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm họ gì ạ? Mẹ họ Hạ, cô hộ sĩ họ Trần, vậy Tiểu Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240384/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.