Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhướn mi, trong mắt nổi lên một tia mờ mịt: “Cao Dật có thích tôi hay không với cô không liên quan đến nhau, nhưng tôi biết, Cao Dật ghét nhất chính là loại phụ nữ đáng ghê tởm như cô. Bạch tiểu thư, cô là một người lớn, một người trưởng thành, còn Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa bé mà thôi, cô thật sự cho rằng cô ức hiếp một đứa nhỏ sẽ thỏa mãn được lòng hiếu kì bây giờ của cô sao, cô cho rằng, cô làm như vậy là phù hợp với thân phận hiện giờ của cô?”
Ức hiếp một đứa bé, việc làm cô thật sự rất mất mặt.
Bạch Lạc Âm bị cô chỉ trích sắc mặt khẽ biến, lúc đỏ lúc trắng, nhưng Bạch Lạc Âm vẫn mạnh miệng không chịu nhận lỗi: “Là cô sinh sự trước, cô đoạt Cao Dật từ tay tôi, đây là cô tự tìm lấy.”
Hạ Nhược Tâm cẩn thận lôi kéo bàn tay nhỏ của con gái, bước đi lướt qua phía sau Bạch Lạc Âm giọng nói của cô nhàn nhạt truyền tới, như một cái tát đánh thẳng vào mặt của Bạch Lạc Âm: “Nếu anh ấy thích cô thì bất luận có là ai đi nữa cũng không thể cướp lấy anh ấy từ tay cô, nhưng nếu anh ấy không yêu cô, bên cạnh anh ấy cũng sẽ có người khác, cho dù đó không phải tôi cũng sẽ là người khác, nhưng tôi khẳng định chắc chắn một điều rằng người đó hoàn toàn không phải cô”.
Hạ Nhược Tâm sờ sờ đầu tóc của bé, hoàn hảo, Bạch Lạc Âm không làm cho bé bị thương, con bé chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239640/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.