“Thật ngoan.” Cô xoa xoa khuôn mặt của con gái. Hạ Nhược Tâm lại đút cháo cho con gái ăn. Ăn ngon sẽ nhanh khỏe mạnh, cũng không còn đau.
Lúc này Sở Tương đang tức giận, muốn ông, muốn ba, nó rất đau.
Tống Uyển không còn cách nào đành gọi cho Sở Giang.
“Sở Giang, ông nhanh tới đây. Các người đều mặc kệ Hương Hương phải không? Nếu thật sự như vậy tôi sẽ cùng Hương Hương dọn ra ngoài ở.”
Sở Giang nghe Tống Uyển cảnh báo cùng uy hiếp, ông đặt điện thoại lên bàn, đi tới phòng bệnh của Sở Tương.
Ánh mắt ông luôn hướng nhìn bụng của Sở Tương, ông muốn biết quả thận của cháu gái mình có tốt không, có đang hoạt động không. Xem ra, bộ dáng này của Sở Tương có thể ăn uống được rồi thì có lẽ quả thận kia đã hoạt động được.
“Ông đang xem cái gì?” Tống Uyển đặt bát trong tay lên bàn rồi tiến đến, tò mò hỏi, chẳng lẽ trong bụng Hương Hương có gì sao.
“Không có gì.” Sở Giang hơi nhếch mép nhàn nhạt nói. “Tôi chỉ muốn biết thận của cháu gái tôi có hoạt động không.”
Mà một câu này của ông đã thành công ngăn miệng của Tống Uyển. Chỉ cần nhắc tới quả thận này thì dù Tống Uyển có nhiều câu oán hận cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Không phải bà không muốn đi thăm Tiểu Vũ Điểm mà là bà đi thế nào được.
Mọi chuyện đều do chính bà tạo thành, chính là do bà vô tâm, thật là vô tâm.
Sở Giang ngồi ở một bên nhìn Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239393/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.