Bà lấy điện thoại gọi cho Sở Luật, đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi còn chưa kịp lên tiếng, bà không hỏi xanh đỏ đen trắng đã lên tiếng mắng mỏ.
“Sở Luật! Con lập tức cho bác sĩ Giản tới đây, Hương Hương bị sốt. Còn nữa, con cũng lập tức chuyển viện cho Hương Hương, Tiểu Vũ Điểm chuyển tới nơi nào thì Hương Hương cũng phải tới đó. Nếu con không nghe thì cả đời cũng đừng gọi ta là mẹ nữa.”
Nói xong bà thở phì phì tắt điện thoại, lại vừa nhớ tới Sở Tương còn đang sốt bèn đi về phòng bệnh.
Hạ Nhược Tâm buông điện thoại xuống, cô chỉ không cẩn thận cầm nhầm điện thoại, điện thoại của cô và Sở Luật đặt cạnh nhau, có tiếng rung bèn nghe máy, lại ngoài ý muốn bị mắng một cái máu chó đầy đầu.
Cô xoay người, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của con gái, sau đó lấy khăn bông ấm lau khuôn mặt cùng tay chân bé, cả vệt nước mắt bé mới khóc nữa. Bé vừa mới ngủ, cuối cùng lại chịu đựng qua được một ngày, cô tin tưởng con gái mình nhất định có thể chịu đựng được. Tiểu gia hỏa rất cố gắng chiến đấu, ngay cả bác sĩ cũng khen bé rất ngoan, chỉ cần tiến triển như vậy, đừng có điều gì lộn xộn sẽ thật mau khỏe lại.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ một tiếng, tay của bé nắm được tay cô đặt lên mặt mình. Đứa bé này hiện giờ lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, luôn cần có người ở bên cạnh, cũng luôn cần có người nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239394/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.