‘Ting’ một tiếng, tới tầng mười lăm rồi anh ta mới phản ứng lại được. Chạy ra, xông thẳng tới chỗ điểm danh, vươn ngón tay cái mình. Điểm danh xong thời gian là 8 giờ 59 phút. Anh ta vỗ vỗ ngực mình, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật a.
Khi anh đi vào trong phòng, những người khác nhìn anh với ánh mắt thương hại cùng thông cảm.
“Đây đều là làm sao?” Anh vỗ vỗ đầu mình, không phải anh còn chưa bị muộn sao, không phải vẫn còn được một một phút sao, sao mọi người đều nhìn anh như kiểu anh sắp phải cút.
“Cậu không sao chứ?” Một nhân viên già tốt bụng hỏi anh. “Thật không sao chứ?”
“Không sao cả.” Anh xắn tay áo mình lên, lại ngồi xuống, mở ra máy tính, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thật rất xấu hổ.
“Cậu lên tầng mười tám?” Người kia hỏi có chút phức tạp.
“Đúng vậy, đã lên đó.” Anh thành thật trả lời.
“Nhìn thấy vị Hạ tiểu thư kia?”
“Hạ tiểu thư?” Anh chớp đôi mắt. “Chính là người mặc chiếc váy trắng kia sao? Rất xinh đẹp.”
Nhưng những người khác hiện đối với anh không phải đồng tình mà là kính nhi viễn chi, tất cả mọi người đang chờ xem anh ta khi nào sẽ phải cút đi, rốt cuộc vị Hạ tiểu thư kia chính là nổi danh sát thủ nhân viên nhất trong công ty.
Cô ấy không có công việc cụ thể gì, mà công việc của cô ấy chính là giết người, là đuổi người đi.
Nhưng đợi mấy ngày người nhân viên mới đến này không bị sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239168/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.