*bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa
“Không sao chứ?” Sở Luật che trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngón tay run rẩy xoa mặt cô. “Có bị thương không?”
“Còn may.” Hạ Nhược Tâm sờ mặt mình. “Hôm nay nó tốt số, còn chưa bị đánh.”
Sở Luật xẹt mắt qua Hạ Dĩ Hiên đang lăn quay trên mặt đất, ngã chết hay bị thương đều không quan hệ tới anh. Anh cầm lấy điện thoại, giọng lạnh lùng:
“Gọi mấy bảo vệ lên đem quăng người ra ngoài cho tôi.”
Nói xong anh cup điện thoại. Hạ Nhược Tâm dựa trên vai Sở Luật, đôi môi hồng hào khẽ cong lên.
Không phải chỉ có Hạ Dĩ Hiên sẽ diễn, cô cũng sẽ. Có ai là không biết diễn, chỉ là trước kia cô không thích, nếu muốn diễn kịch thì cô cũng không thua kém Hạ Dĩ Hiên.
Không lâu sau liền có bảo vệ tiến vào trực kéo Hạ Dĩ Hiên từ trên mặt đất, cũng không giúp cô kéo váy đã bị cuốn lên đùi xuống để lộ phong cảnh không che nổi sau lớp vải mỏng tang. Hạ Dĩ Hiên bị kéo từ tầng mười tám xuống dưới tầng một quả nhiên như đi hết mười tám tầng địa ngục, không có gì khác mấy.
Hạ Dĩ Hiên bị quăng ra ngoài, bụm mặt về nhà tìm Hạ Minh Chính khóc.
“Đều do bà, đều là con gái yêu của bà cướp anh Luật của tôi.” Hạ Dĩ Hiên tức giận liền nhào đến Thẩm Ý Quân, va chạm khiến Thẩm Ý Quân đang ngồi không có chuẩn bị gì lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất. Đầu Thẩm Ý Quân đập vào sô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239167/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.